Rất
nhiều khi chúng ta quên khuấy đi mình đã nhận đức tin từ Hội Thánh khi lãnh nhận
bí tích Rửa Tội. Ngày đó, chính chúng ta hoặc cha mẹ, người đỡ đầu trước câu hỏi
“Con xin gì cùng Hội Thánh?” của linh mục, phó tế cử hành bí tích đã hân hoan trả lời: “Con xin Đức Tin cùng Hội
Thánh”. Và nếu đã xin Hội Thánh đức tin, thì đức tin ấy mãi mãi có nguồn gốc
từ Hội Thánh, và được Hội Thánh nâng đỡ, gìn giữ đến cùng. Thế mà trong thực tế,
ta lại coi đức tin là sở hữu của riêng mình, và ngây ngô nghĩ mình bỏ vốn đầu tư
mà có được.
Thực
vậy, đức tin của ta không chỉ là quà tặng từ Thiên Chúa thông qua Hội Thánh của
Ngài, mà đức tin ấy còn thuộc về và ở trong đức tin của toàn thể Hội Thánh gồm
các thánh trên trời, các tín hữu đang sống và linh hồnc tín hữu còn trong giai đọan
thanh luyện trước khi về hưởng Thiên Nhan. Vì thế, đức tin của Hội Thánh chính
là thành trì cho đức tin ta nương náu, là núi đá che chở đức tin rất yếu đuối của ta, như lời cầu nguyện trong
thánh lễ: “Lậy Chúa, xin đừng chấp tội chúng con, nhưng xin nhìn đến đức tin của
Hội Thánh Chúa”, bởi chúng ta ý thức: chỉ với đức tin nhỏ bé, dòn mỏng của riêng
mình, mà không có đức tin của toàn thể Hội Thánh, chúng ta không đáng được Chúa
xót thương tha thứ và nhậm lời cầu xin.
Chính
vì cần nương náu nơi đức tin của Hội Thánh để được Thiên Chúa xót thương, mà chúng
ta không thể đặt đức tin của riêng mình ra ngoài đức tin của Hội Thánh; không
thể ảo tưởng mình hoàn hảo và vững mạnh trong đức tin của riêng mình, mà tự tách
ra khỏi đức tin của các thánh Tông Đồ được gọi là đức tin tông truyền; không thể
tự cho mình quyền và khả năng nắm trọn chân lý đức tin, mà không tháp nhập đức
tin của mình vào đức tin của toàn thể Hội Thánh; và không thể tự xây đức tin của
mình trên một Tảng Đá nào khác, không phải tảng đá Phêrô, trên đó Đức Giêsu đã thiết
lập Hội Thánh của Ngài.
Vì
được lãnh nhận đức tin từ Hội Thánh, nên sẽ rất vô lý nếu chúng ta tự nhận đức
tin ấy của mình, và có quyền thay đổi, cắt xén hay thêm thắt vào đức tin những
gì không thuộc đức tin của Hội Thánh, nơi Đức Giêsu ký thác kho tàng Chân Lý cứu
độ của Ngài cho nhân loại. Cũng vì được Hội Thánh cưu mang, sinh ra, nuôi dưỡng,
đào tạo trong đức tin, nên khi chối bỏ, khước từ đức tin của Hội Thánh mà từ đó
đức tin của chúng ta được ươm trồng, đâm chồi, nẩy lộc tưởng sẽ là một phi lý
khó quan niệm.
Thực
vậy, trong đời sống hằng ngày, không thiếu những gương xấu nơi những người con
của Hội Thánh làm đức tin của chúng ta chao đảo, lung lay; không thiếu những hoàn
cảnh gây bất mãn, nghi ngờ sự tinh ròng của đức tin nơi Hội Thánh khiến chúng
ta muốn “xem lại, xét lại, sửa lại” đức tin đã lãnh nhận từ Hội Thánh của mình;
không thiếu những cơn sóng cám dỗ của các học thuyết chống lại Hội Thánh với những
luận chứng nghe rất bùi tai lôi cuốn chúng ta vào con đường bỏ đức tin theo lạc
giáo; không thiếu những đêm tối đức tin ở đó cuồng phong thế gian và ma qủy cố đẩy
chúng ta đến vực thẳm “tháo bỏ đức tin của Hội Thánh” ra khỏi cuộc đời mình;
không thiếu những lúc tâm hồn khô khan, nguội lạnh không còn chút lửa đức tin;
và cũng không thiếu những lúc lửa hoả ngục bùng cháy dữ dội trong tâm hồn khiến
chúng ta lầm tưởng là lửa của Chúa Thánh Thần thúc chúng ta xuống đường lên tiếng
đòi cải cách, cải tổ đức tin, đòi hiện đại hóa, cập nhật hoá đức tin, đòi “thiết
kế, lắp ráp” một đức tin hợp gu, hợp nhãn, phù hợp với nhu cầu, đòi hỏi của thế
gian hơn.
Chính
những lúc sóng gió nhiều rủi ro, nguy hiểm, chúng ta cần quy chiếu đức tin của mình
vào đức tin của toàn thể Hội Thánh. Chính trong tâm bão của thử thách cam go,
chúng ta cần chạy đến nương náu nơi đức tin của Hội Thánh, vì Đức Giêsu đã chính
thức công bố: Ngài ở với Hội Thánh cho đến tận thế, và trên Tảng Đá Phêrô, Ngài
xây dựng Hội Thánh của Ngài, mà đến qủy hoả ngục cũng không thể làm gì nổi (x.
Mt 16,18 ; 28,20).
Hình
ảnh các tông đồ thất kinh bát đảo trên biển đêm nào là hình ảnh của chúng ta khi
thuyền các ông “thì đã ra xa bờ cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió”. Và các
ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy! và sợ hãi la lên”, khi Đức Giêsu đi trên mặt
biển mà đến với các ông. Ông Phêrô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu qủa
là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài”. Ông Phêrô từ
thuyền bước xuống, đi trên mặt nước mà đến với Đức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi
thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm thì ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!.
Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông…” (Mt 14,24-30).
Như
các tông đồ, chúng ta đáng bị Đức Giêsu quở trách: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao
lại hoài nghi?” (Mt 14,31), khi chúng ta ngờ vực đức tin của mình là đức tin đã
lãnh nhận từ Hội Thánh và mãi mãi được Hội Thánh chăm nom, săn sóc, giữ gìn, bảo
vệ và làm cho trưởng thành, vững mạnh. Cũng như thánh Phêrô, chúng ta đừng sợ đến
với Chúa qua Hội Thánh và trong Hội Thánh khi đức tin bị thử thách, vì Hội thánh
là nhà của Thiên Chúa ở trần gian, nơi Đức Giêsu luôn hiện diện và yêu thương cứu
chữa như đã giơ tay nắm lấy Phêrô khi ông chỉ nhìn xuống chân mình mà quên không
nhìn vào chính Chúa, chẳng khác gì chúng ta đôi lần trong khủng hoảng đã chỉ nhìn
nhìn vào đức tin của mình mà quên cậy dựa vào đức tin của Hội Thánh Chúa.
Jorathe
Nắng Tím