Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2020

Chương 6 : Sợ ma quỷ? Trừ quỷ

 

        I.          Ma quỷ rất đáng sợ

Đó là câu trả lời của các thánh, những người đã chiến thắng ma quỷ nhờ ơn Chúa, và cho chúng ta những kinh nghiệm chiến đấu để như các ngài chống trả, và chiến thắng Satan và bè lũ.

Trước hết, chúng ta phải sợ ma quỷ, vì:

1.   Ma quỷ xảo trá, gian ngoa, mưu mô, ác độc, ranh mãnh, cáo gian, bỏ vạ.

2.   Ma quỷ là loài thụ tạo thiêng liêng, nên biết chúng ta muốn gì, tìm gì, đợi chờ gì, điểm mạnh điểm yếu ra sao, sở trường sở đoản thế nào và vì thế, chúng biết đánh trúng tim đen, và gãi đúng chỗ ngứa của ta. Đó là lý do nhiều người khi có nhu cầu đều được chúng tìm đến đề nghị giúp đỡ. Chỉ khổ nỗi: Ở ma quỷ luôn có giá phải trả, những giá cắt cổ, giá xiềng xích, giá gông cùm, giá hỏa ngục, giá bất hạnh đời đời một khi mang nợ “ân nghĩa” với chúng.

3.   Ma quỷ khao khát sự diệt vong của con người, sự chết đời đời của các linh hồn, nên tích cực săn lùng, cám dỗ. Và vì quyền lực của chúng vẫn còn, lại dẻo miệng, khéo nói, nên chúng có thể thành công trong việc chiêu dụ con người, vì thế, tốt nhất là tìm cách xa lánh, tảng lờ chúng, đừng lân la thân thiện, cũng đừng ngập ngừng, không dứt khoát trước cám dỗ của chúng, vì chúng đủ thủ đoạn để chớp thời cơ, lật ngược thế cờ khi chúng ta phân vân, do dự “nghe hoặc không nghe chúng”.

Evà, nguyên tổ của chúng ta đã sa ngã cũng chỉ vì nấn ná đứng lại “tám” với Rắn độc - Satan

4.   Ma quỷ ngoài việc cám dỗ, còn có thể làm thân xác chúng ta đau đớn, như trường hợp cha thánh Gioan Maria Vianney, cha sở họ đạo Ars, cha Padre Piô, và nhiều vị thánh khác đã bị ma quỷ hành hạ thân xác. Hình thức hành hạ thân xác này không ảnh hưởng đến linh hồn. Chúng chỉ quậy phá để chúng ta khiếp sợ mà thần phục quyền lực của chúng.

Ma quỷ cũng có thể hoàn toàn chiếm trọn thể xác, chỉ thể xác thôi chứ không chiếm được linh hồn, khi nhập vào nạn nhân, dù nạn nhân không biết, cũng không đồng ý. Đó là hình thức quỷ nhập (demonic possession).

Bên cạnh hình thức quỷ nhập là quỷ ám (diabolic obsession), khi nạn nhân bị quằn quại trong những tư tưởng tuyệt vọng, cứ muốn tự tử, trí khôn ra đờ đẫn, tư tưởng không ngừng bị ám ảnh bởi những hình ảnh xấu xa và đe dọa. Người bị quỷ ám không thể tự giải thoát, nhưng cần được trừ khử bởi người khác với năng quyền trừ quỷ.

Ma quỷ còn có thể kiếm chuyện hành hạ con người. Nạn nhân không bị ám, không bị nhập, cũng không mất ý thức, hay nói nhảm, nhưng bị thiệt hại như đau bệnh, mất con cái, của cải, danh dự, chức vị, quyền hành, như trường hợp ông Gióp trong Cựu ước.

Ma quỷ có thể trêu chọc, làm cho sợ hãi, để phải cúng vái, tôn thờ chúng.

Sau cùng, người ta có thể rơi vào tình trạng bị ma quỷ điều khiển, nếu tự nguyện thần phục, phục vụ chúng. Hình thức thường thấy nhất là “cắt máu ăn thề” và hiến mình cho Satan.

Nhìn qua những việc làm xấu xa, tồi bại và ác độc ma quỷ có thể làm cho con người, chúng ta không thể không sợ chúng. Chúng ta sợ ma quỷ vì chúng là sự dữ, tai ương, bất hạnh. Sợ để phải tránh xa, không giao du, qua lại, hợp tác với chúng. Chúng ta sợ, vì chúng là tai hoạ cho ta, vì ở chúng chỉ là dối trá, lọc lừa, ghen tuông, thù oán. Cũng nhờ sợ, chúng ta không liều mình bén mảng đến gần sào huyệt, lãnh địa của chúng. Nhờ thế, chúng ta tránh được nhiều cạm bẫy nguy hiểm.

Nhưng bên cạnh cái sợ khôn ngoan vừa kể, còn một nỗi sợ cần phải tránh khác, đó là sợ ma quỷ làm hại, sợ ma quỷ quấy nhiễu, nên phải thỏa hiệp với chúng. Rất nhiều người, ngay cả người có đạo rất sợ ma quỷ căm phẫn và trả thù. Những người này sợ ma quỷ, vì thiếu đức tin. Trong mọi trường hợp, chúng ta phải nhớ rằng: ma quỷ là sự dữ, nên chỉ gây sự dữ, nhưng khi sợ ma quỷ trả thù, mà chấp nhận thỏa hiệp với chúng, chúng ta đã minh nhiên từ bỏ Thiên Chúa.

Người ta thỏa hiệp với ma quỷ vì bị ám ảnh bởi ý nghĩ: Thế giới này toàn quỷ, và đâu đâu cũng có ma, nên tốt hơn hết là “có kiêng có lành”. Có kiêng ở đây là tin và thực hành những tục mê tín dị đoan, nặng hình thức sùng bái Satan và tỏ lòng khiếp sợ quyền lực ma quỷ. Các hình thức cúng sao cúng hạn, xin xăm bói quẻ, coi ngày chọn giờ và nhiều thực hành mang tính ngưỡng mộ, xin xỏ, tham vấn quyền lực của đêm tối đều là thỏa hiệp với Satan vì sợ hắn và bè lũ của hắn. Chúng ta cũng biết: Ma quỷ dùng mọi cách để lôi kéo các linh hồn đi theo và phụng sự, thờ lạy chúng. Vì thế, chúng có thể năn nỉ, ve vuốt, tán tỉnh, nhẹ nhàng, nhưng cũng có thể đe dọa, tỏ ra tức giận, căm thù, côn đồ, thô lỗ cốt để chúng ta sợ mà thỏa hiệp, đi theo chúng.

Tóm lại, chúng ta sợ ma quỷ chính là tại chúng ta tự làm cho mình sợ, khi chúng ta gắn bó với tiền bạc, của cải, thú vui xác thịt, quyền lực, vinh quang, và sợ ma quỷ lấy mất “kho tàng thế gian” đó của ta. Để giữ được kho tàng hay hư mất này, chúng ta, vì sợ bị ma quỷ lấy đi, đã thỏa hiệp với chúng để tất cả được tồn tại. Chính chúng ta đã liên kết ma quỷ với những giá trị vật chất phù du, và trao cho ma quỷ cái mà chúng ta đang cần và tha thiết gắn bó, để rồi ma quỷ đã dùng chính những cái ta đang cần giữ làm vũ khí đe dọa, giết chết chúng ta. Nhưng trước khi xảy ra chết chóc, đe dọa, tự chúng ta đã run rẩy, sợ hãi chúng. Ngược lại, nếu chúng ta không màng chi đến những sự thế gian này vì Thiên Chúa, vì Nước Trời, vì Giáo hội và vì mọi người, bằng bám chặt vào Thánh giá Đức Gêsu, và hết lòng phụng sự Ngài thì ma quỷ sẽ chạy trốn, vì chúng không thể đến gần Thánh giá và không dám bén mảng lại gần Đức Giêsu.

II. Ma quỷ sợ chúng ta

Chúng ta khẳng định ma quỷ là loài đáng sợ, hiểu theo nghĩa, chúng không mang lại bất cứ một sự tốt đẹp, may lành, hạnh phúc thật và bền vững nào, nên lân la, chung đụng với chúng sẽ chỉ rước hoạ vào thân. Vì thế, chúng ta sợ: Sợ chúng là sự dữ, sợ chúng là cạm bẫy, sợ chúng là tai hoạ, đó là cái sợ khôn ngoan, cái sợ của người muốn tránh xa dịp tội, xa khỏi tội lỗi, cái sợ của con cái Thiên Chúa luôn nghe lời Thiên Chúa, và không để ma quỷ có cơ hội cám dỗ, lôi cuốn phản nghịch.

Cựu ước răn dạy: “Các ngươi không được hướng về tà thần” (Lv 29,4), nghĩa là không được mon men, tiếp cận với ma quỷ và những người thuộc về ma quỷ, cũng như công việc của chúng. Nói cách khác, chúng ta phải biết sợ lây nhiễm “chất quỷ” từ ma quỷ, và những người thuộc về ma quỷ. Nhờ sợ bị lây nhiễm, chúng ta không cho chúng cơ hội làm hại chúng ta, bằng cách tránh xa chúng bao nhiêu có thể. Đó là tránh dịp tội, bởi hầu hết chúng ta phạm tội vì trước đó đã tự nguyện tiếp cận dịp tội.

Như thế, chúng ta không sợ ma quỷ theo nghĩa sợ hãi, kinh sợ, nhưng sợ vì chúng ghê tởm, sợ vì chúng quá gớm ghiếc như sách Đệ Nhị Luật đã viết: “Tượng các tà thần của chúng, anh em phải bỏ vào lửa mà thiêu. Đừng ham muốn bạc vàng trên các tượng ấy, mà lấy cho mình, vì anh em sẽ bị mắc bẫy, vì đó là vật ghê tởm đối với Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em. Anh em đừng đưa một vật ghê tởm vào nhà anh em, vì anh em sẽ trở thành của tru hiến như nó. Nhưng anh em phải kỵ nó, và ghê tởm nó” (Đnl 7,25-26). Chúng ta cũng phải ghê tởm ma quỷ như vậy và sợ phải ở giao lưu, ở gần chúng.

Khẳng định ý nghĩa của “sợ ma quỷ”, vì chúng là loài tồi tệ, xảo trá, thô bỉ, gớm ghiếc, chúng ta xác tín niềm tin của chúng ta nơi Thiên Chúa, Đấng là sức mạnh của chúng ta:

1. Chúng ta không sợ ma quỷ, vì có Thiên Chúa ở cùng

“Thầy sẽ cùng chúng con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20) là lời hứa của Đức Giêsu. Chính lời hứa ở với con người cho đến tận cùng thời gian của Đức Giêsu làm cho chúng ta không còn biết sợ ma quỷ, cũng như sợ bất cứ sự gì, bởi “dù sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm, hay bất cứ một loài thụ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa, thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Rm 8,38-39).

Tình yêu Thiên Chúa, và tình chúng ta yêu Thiên Chúa bảo đảm hạnh phúc đời làm con Thiên Chúa của mỗi người. Và trong hạnh phúc của những đứa con được yêu thương, cưng chiều, chúng ta không sợ gì ma quỷ.

a. Thiên Chúa ở cùng chúng ta qua Lời Hứa của Ngài

Lời hứa: “Ta sẽ đặt mối thù giữa mi và Người Nữ, giữa dòng dõi mi và dòng dõi Người Nữ. Người của dòng dõi ấy sẽ đạp giập đầu mi” (St 3,15) đã khai mở cuộc chiến giữa Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ loài người và Satan, và trong cuộc chiến này, Satan và bè lũ phải là kẻ bại trận. Chúng không thể thắng được Đức Giêsu và những ai tin theo Ngài, cũng như không thể làm lung lay, sụp đổ Hội Thánh của Đức Giêsu, vì chính Đức Giêsu đã long trọng đảm bảo sự trường tồn vĩnh cửu của Hội Thánh: “Phêrô, con là Đá, trên Đá này, Thầy xây Giáo hội của Thầy, và hỏa ngục sẽ không làm gì nổi”.

Chúng ta thừa nhận sức công phá của ma quỷ ngày đêm nhắm vào Giáo hội, những người thuộc về Giáo hội, và con người, vì chính Thiên Chúa đã cho biết: Rắn độc là Satan sẽ tìm cắn gót chân Người Nữ (St 3,15), và quỷ hỏa ngục sẽ nổi lên, lồng lộn chống phá bằng đủ cách đủ kiểu qua tay những người chấp thuận đi theo và làm việc cho chúng: “Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước. Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì thuộc về nó. Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian, và Thầy đã chọn và tách anh em khỏi thế gian, nên thế gian ghét anh em” (Ga 15,18-19). Đức Giêsu cũng cảnh báo các môn đệ: “Tên Thủ Lãnh thế gian đang đến, nhưng nó không làm gì được Thầy” (Ga 14,30). Thủ Lãnh thế gian chính là Satan. Nó đến và người ta xúm lại thờ lạy nó như thánh Gioan tông đồ đã viết về Satan: “Mọi người trên mặt đất sẽ thờ lạy nó” (Kh 13,8). Nhưng sự hiện diện cứu độ của Đức Giêsu với con người cho đến tận thế đã vô hiệu hóa tất cả cố gắng, và công việc của Satan.

b. Thiên Chúa ở cùng chúng ta qua sức mạnh của Ngài

Trên đường về đất hứa, dân Do thái đã dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa Giavê, và chính Ngài đã khẳng định với dân: Mọi chiến thắng đều do sức mạnh từ tay Thiên Chúa:

“Nghe đây, hỡi Ítraen! Hôm nay anh em sắp qua song Giođan để vào trục xuất những dân tộc lớn và mạnh hơn anh em. Hôm nay, anh em phải biết rằng: Chính Đức Chúa, Thiên Chúa sẽ đi qua trước mặt anh em như ngọn lửa thiêu; chính Người sẽ tiêu diệt chúng; chính Người sẽ hạ chúng xuống trước mặt anh em… Khi Đức Chúa trục xuất chúng cho khuất mắt anh em, thì anh em đừng bảo rằng: “Chính vì tôi công chính mà Đức Chúa đã đưa tôi vào chiếm hữu đất này”; thật ra chính vì các dân tộc ấy có tội mà Đức Chúa trục xuất chúng cho khuất mắt anh em, nên anh em phải biết rằng không phải vì anh em công chính mà Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em ban cho anh em miền đất tốt tươi ấy” (Đnl 9,1-6).

Đối với ma quỷ, Thiên Chúa ra lệnh, cấm đoán, trừng phạt, trừ khử (Mc 9,25), và chúng thất kinh trước uy nhan Ngài, hoặc “nài xin Ngài” (Mt 8,31).

Chúng ta phải làm sáng tỏ sức mạnh của Thiên Chúa trên ma quỷ. Ngài đã đánh bại Satan nhờ sự chết, phục sinh và giáo huấn của Ngài (Lc 11,20). Ngài đã trói buộc Satan (Mc 3,27), đã hạ bệ và tán phá vương quốc của chúng. Ngài cũng ban quyền trừ quỷ cho các môn đệ của Ngài (Mc 16,17).

Công đồng Vaticanô II nhắc lại cho chúng ta: “Thiên Chúa đã sai Con Ngài xuống thế gian mặc lấy xác phàm chúng ta, để nhờ Chúa Con, Ngài giải thoát nhân loại khỏi quyền lực tối tăm và Satan” (Ad Gentes số 3). “Chính Đức Giêsu đã chịu chết, và sống lại để bẻ gẫy xiềng xích của Ác Thần.” (Gaudium et Spes, số 2).

Vì thế, nếu dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa, nếu có Thiên Chúa “chống lưng”, phù trợ, ai sẽ đánh bại được chúng ta, kể cả Satan và bè lũ, ngay cả khi chúng ta thấy mình yếu đuối, vì “Ơn Ta đủ cho con, vì sức mạnh của Ta được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2Cr 12,8) để như Phaolô, chúng ta nói được rằng: “Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Kitô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2Cr 12,9-10).

c. Thiên Chúa ở cùng chúng ta với Bình An của Ngài

Ma quỷ là một trong những lý do làm chúng ta lo sợ trong cuộc sống. Thường con người sợ sự dữ, tai ương, khổ đau, bất hạnh. Tương lai vô định cũng làm con người sợ, và trong xa xăm của tương lai đó phảng phất bóng dáng của sự chết. Sợ là đặc điểm của con người, và phần lớn bất hạnh của con người là do sợ những điều không đáng sợ, kinh hãi những chuyện vu vơ, mơ hồ, linh tinh, không đầu không đuôi.

Trong thực tế, người ta sợ rất nhiều sự, nhiều chuyện, nhiều người, và nỗi sợ ám ảnh một phần lớn qũy thời gian sống. Sợ làm hồi hộp, xao xuyến, và tâm hồn mất bình an. Không có bình an sẽ không có hạnh phúc, vì hạnh phúc đích thực chính là tự tại, thanh thản, thư thái của tâm hồn.

Đức Giêsu biết con người hay khiếp sợ, biết môn đệ dễ hoảng hốt, lo âu, nên đã không ngừng trấn an, căn dặn: “Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi!” (Ga 14,27). Đừng xao xuyến trước những thử thách của thế gian; đừng sợ hãi trước những đe dọa của ma quỷ, nhưng tin vào Thiên Chúa, tin vào Đức Giêsu, Đấng đến để ban bình an cho mọi người: “Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban bình an của Thầy cho anh em, bình an mà thế gian không ban được” (Ga 14,27). Với ơn Bình An của Đức Giêsu, người môn đệ phấn khởi ra đi, đến cả những nơi khó khăn, nguy hiểm để loan báo Tin mừng Cứu Độ, và lòng họ lúc nào cũng vui mừng, vì niềm vui của họ không ai có thể lấy mất được (Ga 16,22).

2. Chúng ta không sợ ma quỷ vì “nhân danh Đức Giêsu” chúng ta trừ được quỷ

Có người giật mình thảng thốt: “Làm sao tôi trừ được quỷ?”; có người không tin chuyện “con người trừ quỷ” là thật. Nhưng điều làm người ta giật mình thảng thốt, điều người ta không tin là thật lại là điều thật trăm phần trăm, đáng tin ngàn phần trăm, có chứng cớ khả thi vạn phần trăm trong Tân ước:

“Đức Giêsu gọi nhóm Mười Hai lại, và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ” (Mc 6,7)… Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh” (Mc 6,13).

Quyền trừ quỷ là quyền đầu tiên Đức Giêsu ban cho các tông đồ. Thánh Máccô nhắc lại một lần nữa ở phần cuối: “Người nói với các ông: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin mừng cho mọi loài thụ tạo. Ai tin và chịu phép Rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin thì sẽ bị kết án. Đây là dấu lạ đi theo những người có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhầm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ” (Mc 16,15-18).

Qua Tin mừng Máccô, chúng ta có thể xác tín: Đức Giêsu không chỉ ban quyền trừ quỷ, trừ tà cho các tông đồ, mà còn ban cho tất cả những người có lòng tin ở Ngài. Lòng tin ở Đức Giêsu và nhân danh Đức Giêsu là điều kiện để trừ quỷ. Thực hiện hai điều kiện này, ma quỷ phải vâng lệnh chúng ta và ra khỏi nạn nhân bị chúng nhập vào. Thực tế và kinh nghiệm mục vụ đã chứng minh: Những người tin ở Đức Giêsu và nhân danh Ngài đều trừ được ma quỷ, tà thần ra khỏi những người bị chúng ám nhập.

Không phải ngẫu nhiên mà Đức Giêsu đã đặt quyền trừ quỷ lên hàng đầu, trước cả quyền chữa bệnh, nói tiếng lạ… Điều này nói lên trừ quỷ là một đặc sủng được ban sớm nhất cho tất cả những ai tin ở Đức Giêsu, Thiên Chúa.

Tuy nhiên để làm tăng hiệu lực của quyền trừ quỷ được Đức Giêsu ban, Giáo hội lập ra phép trừ quỷ. Phép này được thi hành bởi Giám mục và bởi Linh mục được Giám mục, với nghi thức trừ quỷ của Giáo hội (Giáo luật số 1172 và 1167).

  đây, chúng ta cần dừng lại giây lát để đề cập vấn đề: Tại sao có chuyện bị ma quỷ ám, và nạn nhân bị quỷ ám là ai?

Như chúng ta đã trình bày ở các chương trên: Ma quỷ có thể nhập vào thân xác con người và làm khổ con người, nói cách khác, ma quỷ có quyền gây ra sự dữ cho con người, chỉ vì chúng còn giữ nguyên quyền năng của thiên thần, mặc dù chúng đã ra hư hỏng, phản nghịch Thiên Chúa. Sở dĩ Thiên Chúa cho phép ma quỷ gây nên sự dữ là vì Ngài đã tạo nên con người có tự do để lựa chọn lành - dữ, xấu - tốt, và đồng thời Ngài không bao giờ hủy bỏ các tạo vật của Ngài, dù chúng có bất trung, phản nghịch Ngài đến đâu, như trường hợp Luciphe và bè lũ là các thiên thần đồng phản nghịch.

Sự dữ do ma quỷ, vì bản chất của ma quỷ là sự dữ. Chúng gieo sự dữ trong loài người. Phần Thiên Chúa, Ngài chống lại sự dữ, nhưng không bó buộc can thiệp bắt ma quỷ dừng tay gây sự dữ, một phần vì ơn sủng của Ngài ban cho con người luôn đủ để họ chống lại ma quỷ và thoát khỏi sự dữ, nếu họ đến kín múc nơi Ngài; phần khác, Ngài muốn con người sử dụng tự do của mình để đến với Ngài hay theo ma quỷ. Điều này có nghĩa: những người sống trong ân sủng, những người cầu nguyện, sống bác ái rất khó có thể rơi vào cạm bẫy của ma quỷ, trong khi những người sống bê tha, nguội lạnh, thiếu đức tin chắc chắn sẽ là mồi ngon của ma quỷ.

Cũng có những trường hợp rất đặc biệt khi người bị qùy ám lại là người rất thánh thiện, đạo đức, như trường hợp cha Giovanni Calabria và Di Mary of Jesus crucified. Cả hai đều có những thời kỳ bị quỷ nhập, và trong thời gian bị quỷ nhập, các vị đã nói và làm những điều không phù hợp với sự thánh thiện của các ngài. Nhưng các ngài không hề có trách nhiệm và mang một lỗi nào, bởi vì chính ma quỷ đã hoàn toàn hành động qua thể xác của các ngài. Cả hai đã được Đức thánh Giáo hoàng Gioan-Phaolô II phong thánh. Trường hợp hai vị cũng không khác thánh Gióp trong Cựu ước, chỉ khác thánh Gióp bị chúng gây thiệt hại, mà không xâm chiếm thân xác với hình thức ám nhập.

Vì thế, phải rất khôn ngoan khi nhận định mức độ trách nhiệm của nạn nhân bị quỷ ám, vì có thể, họ chẳng có trách nhiệm nào, khi đời sống của họ phù hợp với đức tin, và sự việc họ trở thành nạn nhân do ma quỷ ám cũng chỉ là một việc nằm trong ý muốn của Thiên Chúa.

 

Người bị quỷ ám thường có những triệu chứng sau:

    Đau đầu và đau bao tử.

   Mất khả năng nhạy cảm và học hành.

    Biết và hiểu tiếng lạ một cách hoàn hảo.

    Biết những việc xảy ra từ xa.

   Trả lời những câu hỏi hóc búa, khó khăn, vượt xa khả năng, và tuổi tác.

    Có một sức mạnh siêu phàm. Họ có thể bẻ gãy dễ dàng xiềng xích.

    Căm ghét những gì thánh thiêng.

    Bỏ cầu nguyện, bỏ nhà thờ, khinh mạn, bổ báng Giáo hội.

    Tâm trạng u buồn thống khổ, căng thẳng, mất ngủ và muốn chết

Trừ quỷ như đã nói là quyền Thiên Chúa ban cho tất cả mọi người tin ở Chúa và nhân danh Ngài. Ở đây, người viết xin ghi lại những kinh nghiệm trừ quỷ của cha Gabrieli Amorth, người trừ quỷ nhiều kinh nghiệm trong cuốn “An exorcist tells his story”.

Theo cha G. Amorth,

1. Về Phía người bị quỷ ám

Ma quỷ thường gây những xáo trộn thể lý trên nạn nhân, và các bác sĩ không có thể chẩn bệnh một cách đích xác. Vì thế, nạn nhân thường chạy đến các thầy bùa, thầy ngải, thầy cúng, thầy lang băm, tệ hơn nữa là thầy phù thủy. Sự can thiệp của những người này không những không làm nhẹ đi, mà còn làm cho thêm nặng, bởi chính những người này là những cánh tay nối dài của ma quỷ. Không ít người sau những lần xin bùa, đeo ngải, khấn vái cô hồn, cầu xin vong linh, xì xụp trước bàn thờ quỷ đã bị quỷ nhập. Cha kể trường hợp của bà Giovanna bị quỷ nhập sau ba lần bị bỏ bùa. Nỗi khổ của những nạn nhân bị quỷ ám là không còn kiểm soát được những tư tưởng xấu luôn hành hạ nạn nhân.

Năm lãnh vực ma quỷ tấn công nạn nhân là sức khoẻ, việc làm, tình cảm, hạnh phúc, ước muốn chết, nhưng mãnh liệt hơn cả là ý muốn tự tử. Ma quỷ là đứa tuyệt vọng, vì đã bị đuổi khỏi thiên đàng kèm theo hình phạt hỏa ngục, nên gieo thất vọng, tuyệt vọng cho mọi người. Mục tiêu là làm cho con người mất hết niềm hy vọng được thương yêu, chữa lành, cứu rỗi. Những lời của nạn nhân thường nói đang khi được trừ quỷ là “Tôi chết, tôi chết mất, tôi không chịu nổi nửa rồi. Đủ rồi, ông đang giết tôi. Hỡi tên linh mục sát nhân. Hãy để tự tôi chết một mình…”. Đại loại là sự từ chối mọi giúp đỡ và ý muốn tự diệt.

Điều quan trọng nhất với cha G.Amorth, đó là việc cầu nguyện của chính nạn nhân bị quỷ ám, nhất là sau khi đã trừ được quỷ. Sự giảm bớt cầu nguyện, lười biếng chịu các bí tích và khô khan, nguội lạnh trong đời sống Kitô hữu sẽ là cơ hội tốt để quỷ trở lại tấn công mạnh hơn và xâm nhập sâu hơn, như trong Tin mừng Mátthêu, Đức Giêsu đã cảnh báo: Quỷ sẽ trở lại với cả một bầy quỷ dữ tợn hơn nó: Khi thần ô uế xuất khỏi một người, nó đi rảo quanh mà không tìm được chỗ nào nghỉ ngơi, nó liền trở lại nơi nó vừa bị đuổi ra. “Khi đến nơi, nó thấy nhà để trống, …Nó liền đi, kéo thêm bảy thần khác dữ tợn hơn nó, và chúng vào ở đó. Rốt cuộc, tình trạng của người ấy còn tệ hơn trước” (Mt 12,43-45).

Theo cha G. Amorth: Sự hợp tác của nạn nhân là nền tảng của thành công: 90% là do đương sư, người trừ quỷ chỉ đóng góp đươc 10%. Điều đó có nghĩa: Người bị quỷ ám cần phải cầu nguyện nhiều, năng lãnh nhận các bí tích, sống đời sống phù hợp với Tin mừng, thực hành các việc đạo đức tư như lần chuỗi, đi hành hương, nhất là làm việc bác ái và cầu nguyện cho những kẻ ghét bỏ mình. Cũng theo cha G. Amorth, cầu nguyện cho kẻ thù là vũ khí mạnh nhất, hữu hiệu nhất làm ma quỷ phải run sợ, vì đây là cao điểm của Đức Ái, là tột điểm của Bác Ái, là điểm khó khăn nhưng cao đẹp nhất của giới luật Yêu Thương như Đức Giêsu dạy: “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: “Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: Hãy yêu kẻ thù, và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, cho mưa xuống trên người công chính, cũng như kẻ bất chính” (Mt 5,43-45).

2. Phía người trừ quỷ

Điều phải làm đầu tiên là người này phải được sai đến trừ quỷ bởi Đức Giám mục Giáo phận, vì người trừ quỷ sẽ trừ quỷ nhân danh Đức Giêsu Kitô, Đấng đã trao quyền trừ quỷ cho Giáo hội của Ngài. Lý do khác là việc trừ quỷ không có tính cách cá nhân, nhưng là việc làm biểu lộ sự hiệp thông của Giáo hội: Tất cả mọi thành phần Dân Chúa tiếp sức cho người anh chị em nạn nhân bị ma quỷ khống chế bằng cầu nguyện, hy sinh, dâng thánh lễ. Đây là cuộc chiến chung của cả Giáo hội, và Giáo hội đứng về phía nạn nhân bị quỷ ám để chống lại ma quỷ.

Người trừ quỷ phải có đời sống thánh thiện, đức tin vững chắc, luân lý không thể chê trách, siêng năng cầu nguyện, hãm mình hy sinh, như Đức Giêsu đã dạy: Giống quỷ này chỉ có thể trừ được bằng ăn chay, cầu nguyện. Nhưng một điều rất quan trọng mà người trừ quỷ không được quên, đó là quyền năng trừ quỷ đến từ Thiên Chúa, từ danh Đức Giêsu Kitô, chứ không do khả năng của người trừ quỷ, cũng không do cố gắng của nạn nhân. Vì thế, việc xưng tội, rước lễ, cầu nguyện có giá trị quyết định. Kinh nghiệm cho thấy: Sau mỗi lần rước lễ, những đau đớn do ma quỷ gây cho nạn nhân lập tức biến mất. Người trừ quỷ do đó sẽ biết kiên trì, không nao núng, ngay cả khi mọi việc có vẻ như sẽ không mang lại kết quả. Đừng tin rằng Thiên Chúa bỏ con cái Ngài trong cuộc chiến chống lại đối thủ của Ngài là Ma quỷ. Luôn cần bình tâm cầu nguyện để thấy Thiên Chúa luôn ở cùng, và tích cực hoạt động để cứu giúp những đứa con đáng thương đang bị ma quỷ hành hạ.

Người trừ quỷ cần lời cầu nguyện, hy sinh hãm mình của nhiều người, và cộng đoàn. Tất cả mọi tín hữu đều có bổn phận cùng trừ quỷ với linh mục được ủy thác trừ quỷ bởi Đức Giám mục đang thi hành nhiệm vụ giải thoát nạn nhân bị quỷ ám. Việc tôn kính Thánh giá, chuỗi Mân Côi, ảnh tượng, nước thánh, di vật của các thánh đều rất hữu ích, vì làm cho ma quỷ khiếp sợ. đặc biệt việc kêu cầu danh thánh Chúa Giêsu, Đức Maria, mẹ Thiên Chúa, tổng lãnh thiên thần Micae.

Tóm lại, Giáo hội được trao ban quyền trừ quỷ, vì lợi ích của các linh hồn. Năng quyền ấy lan toả trên tất cả mọi người tín hữu, như lời kinh của các giáo hữu của Giáo hội thuở ban đầu đã làm chứng:

“Lạy Chúa, xin giơ tay chữa lành, và thực hiện những dấu lạ điềm thiêng, nhân danh tôi tớ thánh của Ngài là Đức Giêsu” (Cv 4,30).

3. Giáo hội căn dặn con cái mình

Giáo hội là Mẹ, nên thương con cái và lo lắng con cái bị quỷ dữ săn lùng, hãm hại. Giáo hội như gà mẹ ấp ủ, chở che con cái dưới cánh trước tấn công hung bạo của từng đàn quạ đen tìm bắt gà con. Những răn đe, ngăn cấm, cảnh giác, khuyên can của Giáo hội luôn cần thiết, vì Giáo hội biết rất rõ ma quỷ là ai, quyền lực của chúng đến cỡ nào, chiến thuật của chúng tinh vi ra sao, phạm vi hoạt động của chúng rộng lớn đến mức nào, nhất là chúng tồi tệ, gian ác, lưu manh và nguy hiểm cho hạnh phúc của loài người như thế nào.

a. Giáo hội nhắc nhở con cái đừng quên lời hứa “từ bỏ ma quỷ và tất cả mọi việc làm của ma quỷ”

Phần thứ nhất của lời hứa có lẽ dễ giữ, vì chúng ta không hề thấy ma quỷ hiện ra với sừng đen, mắt long sòng sọc lồi hẳn ra ngoài kinh tởm, với lưỡi dài đỏ như lửa, chân tay lông lá, móng dài và nhọn như dao bao giờ. Trái lại phần thứ hai của lời tuyên hứa thì chúng ta rất dễ dàng sai phạm. Lý do: ma quỷ làm việc qua tay con người, thực hiện kế hoạch chống phá Thiên Chúa qua chính con người là thụ tạo của Ngài, nên chúng ta không dễ phân biệt việc nào là việc của quỷ, việc nào là việc của người. Chẳng thế mà nhiều người có đạo, sau khi đi lễ, vẫn hẹn hò nhau cùng thuê xe đi gặp ông thầy bói này, bà đồng cốt kia, đến nhà ông thầy pháp ở chỗ nọ, ghé viếng ông thầy phù thủy ở tỉnh kia, với một lương tâm “tự dàn xếp êm ả, không ngượng ngùng, cắn rứt” khi tránh nhìn thẳng vào sự việc để chân nhận: Tất cả những công việc này đều là việc của ma quỷ đang thực hiện qua bàn tay con người.

Việc làm của ma quỷ thì đa hệ, đa diện, đa chiều, đa hiệu, đa năng, và được che đậy bởi vỏ bọc rất tinh vi, nên nhiều người tín hữu sa bẫy với những lý luận thiếu lương thiện và thái độ “cho qua, chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến đức tin”. Chúng ta quên khả năng lừa đảo, biến không thành có của ma quỷ. Vì thế, rất nhiều việc làm của chúng đã thành công ngoài ý muốn của chúng nơi con người.

Ngoài những cám dỗ, ám nhập, ma thuật, hội kín thờ Satan, phong trào phò Satan chống Giáo hội, hỏi quỷ, gọi hồn, ma quỷ còn làm những việc mà chúng ta tưởng không phải chúng làm:

Ÿ Bỏ bùa, yểm bùa

Đó là việc tạo ra những đồ vật với chất liệu lạ. Những đồ vật này được dâng cho Satan để Satan in dấu độc ác của nó trên đó. Trong việc bỏ bùa, yếm bùa, ma quỷ dùng tay thầy pháp, thầy bùa để làm hại con người.

Có hai cách bỏ bùa: Trực tiếp khi để được đồ vật được dùng làm bùa vào đồ ăn, hay thức uống của nạn nhân, cốt để chất bùa vào hẳn trong cơ thể của nạn nhân. Vật làm bùa có thể là xương người chết, tóc, kinh huyết, các bộ phận của súc vật, các loại tro từ những đồ được ma quỷ in dấu, và nhiều thứ đồ vật khác…; gián tiếp là yểm bùa những đồ dùng của nạn nhân, hoặc dùng hình nộm để chuyển tải sự hành hạ độc ác đến nạn nhân. Thí dụ như thầy bùa đâm chi chít đinh vào đầu của hình nộm, tượng trưng cho nạn nhân để nạn nhân ở xa phải cảm thấy đau đầu dữ dội.

Có nhiều thứ bùa như “bùa chia rẽ” làm cho hai người đang yêu nhau tự nhiên kiếm chuyện rồi chia tay nhau; “bùa yêu” khiến người ta phải lòng, say mê nhau; “bùa bệnh hoạn” làm cho nạn nhân bị đau bệnh một cách bất thường, kỳ lạ; “bùa phá hoại” làm cho công việc làm ăn, kinh doanh gặp trắc trở, thua lỗ.

Mục tiêu của ma quỷ là nạn nhân phải tìm đến thầy bùa để xin được giải. Và đó là thành công của ma quỷ khi từ nay nạn nhân bị bỏ bùa hoàn toàn lệ thuộc vào thầy bùa, là tay sai của ma quỷ. Thầy bùa sẽ theo lệnh của Satan mà ra những chỉ thị cho nạn nhân, mà chỉ thị quan trọng nhất chính là bỏ Thiên Chúa, xa lánh Giáo hội, bằng việc không được cầu nguyện, không được đeo ảnh tượng, tràng hạt, không được đi nhà thờ, không được đọc kinh chung trong gia đình mỗi tối, không được tham dự hoạt động hội đoàn trong xứ đạo… Ngược lại, từ nay thầy bùa yêu cầu nạn nhân phải mang trong người “bùa phù hộ”, phải nhang đèn cúng kiếng theo kỳ hạn, phải tuân thủ một số thực hành mê tín.

Con số người có đạo đánh giá cao bùa ngải và tin chuyện bùa ngải ngày càng đông. Đây là dấu hiệu cho thấy ma quỷ đang thành công bằng cách che giấu bộ mặt gian manh, và việc làm ác độc của chúng, để mọi người không chú ý, quan tâm mức độ phá hoại và tai họa khôn lường của việc chúng làm. Càng đánh giá thấp ma quỷ, chúng càng thành công, vì không ai phát hiện. Càng không bị phát hiện, chúng càng bắt được nhiều linh hồn, vì nhiều người sẽ sa vào cạm bẫy mà lương tâm vẫn ung dung, thanh thản, không ray rứt gì.

Tóm lại, đến với bất cứ thầy bùa nào để bỏ bùa, giải bùa, chúng ta đều đã vi phạm lời tuyên hứa “từ bỏ tất cả công việc của ma quỷ” mà chúng ta đã long trọng tuyên xưng, hoặc được người đỡ đầu lên tiếng tuyên xưng thay ta trong ngày nhận bí tích Thánh Tẩy. Vấn đề là khi chúng ta chạy đến chúa quỷ để xin hắn trừ quỷ (Mt 12,25-29); cũng như chạy đến thầy bùa này để xin giải bùa của thầy pháp kia, thì chẳng khác nào chúng ta mở cửa đón cả bầy quỷ dữ dằn, hung tợn hơn vào cuộc đời chúng ta, như Đức Giêsu đã cảnh báo trong Tin mừng (x. Mt 12,43-45), mà quên điều chúng ta phải tìm kiếm, đó là “dựa vào Thần Khí của Thiên Chúa mà trừ quỷ” (Mt 12,28), vì triều đại của Thiên Chúa đã ở giữa chúng ta.

Bói toán, gieo quẻ, xem ngày, chọn giờ

Những thực hành tuy bề ngoài tưởng như không mang mức độ vi phạm trầm trọng đức tin như xem ngày, xem giờ, gieo quẻ, rút bài bói tương lai, nhưng lại rất nguy hiểm vì:

-       Làm chúng ta không còn tin tưởng, hy vọng ở Thiên Chúa quan phòng (Lc 12,22-31).

-       Nghi ngờ công trình và mầu nhiệm sáng tạo, cứu độ của Thiên Chúa.

-       Đặt chúng ta liên lỷ trước những lo âu vô lý như hôm nay có tốt cho tôi không? Đặt giường tủ trong nhà thế này có bị ma quỷ quấy nhiễu không? Ăn những món này có làm mất lòng các vong hồn không?

-       Dần dà trói buộc chúng ta vào sinh hoạt của ma quỷ, như không xem bói hàng tháng không được, không đi coi thầy không yên, không kiêng kỵ, cúng kiếng không an lòng.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là chúng ta mở cửa cho ma quỷ dắt nhau vào, có thể không mở to cửa chính, nhưng mở cửa sổ, cửa hông, cửa sau, và cửa nào thì ma quỷ cũng vào được để ở lì, và quậy phá mãi trong nhà ta.

Thánh Bộ Giáo Lý Đức Tin luôn nhắc nhở việc giáo dục các tín hữu ý thức sự hiện hữu của ma quỷ, và qua các thế kỷ, Giáo hội không ngừng lên án, trừng phạt các hình thức mê tín dị đoan khác nhau, được dựng nên bởi một bàn tay Satan. Những thực hành mang tính huyền bí, ma thuật, hoang đường đều bị Giáo hội nghiêm cấm, trước hết để ngăn chặn sự giao lưu, thỏa hiệp với ma quỷ có thể xảy ra do đức tin yếu đuối của con cái, sau nữa là để tránh gương mù gương xấu, và ảnh hưởng cực xấu cho cộng đoàn, đồng thời bảo vệ phần rỗi của con cái trước sức tấn công luôn vũ bão và xảo quyệt của Satan và bè lũ.

b. Ngoại cảm, thấu thị

Xã hội Việt Nam có một thời rộ lên phong trào các nhà ngoại cảm đi tìm xác những người đã chết trong chiến tranh. Một cuộc chiến quá dài đã để lại nhiều thương đau, trong đó có nỗi đau của gia đình khi xác người thân chết trong chiến tranh vẫn còn vùi lấp, vật vờ đâu đó, chưa được yên nghỉ nơi phần mộ ở quê nhà. Nhiều nhà ngoại cảm đã tìm ra nơi chôn của người đã chết cách đây mấy chục năm trước. Vấn đề được đặt ra là những nhà ngoại cảm này làm việc cho ai? Ma quỷ hay Thiên Chúa?

Như đã trình bày ở phần trên: Ma quỷ là thụ tạo thiêng liêng, lại giữ nguyên bản chất và quyền lực của thiên thần, nên vẫn được phép làm những điều kỳ lạ, vì thế mà nhiều người bị dụ, và đi theo phục vụ chúng làm những điều gian ác, gieo sự dữ, phá hoại hạnh phúc của loài người.

Chính vì vậy, trong hoạt động ngoại cảm, thấu thị, người ta vẫn phải thận trọng để phân biệt đâu là nhà ngoại cảm, thấu thị tay sai của ma quỷ, đâu là nhà ngoại cảm, thấu thị do đặc sủng từ Thiên Chúa.

Trước hết, chúng ta phải hết sức thận trọng để đừng rơi vào một trong hai cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm của Satan, đó là:

    Hoặc không tin có ma quỷ, không tin việc làm của ma quỷ thực hiện qua những người thuộc về chúng, kế hoạch phá hoại của Satan được thi hành bởi những người đã bán linh hồn cho ma quỷ, để ma quỷ tự do, thoải mái xâm nhập, đào tường khoét vách, bứng luôn nền nhà của linh hồn ta, mà ta vẫn không hay biết.

Hệ quả của việc không tin có ma quỷ sẽ là việc coi thường sức công phá, mức độ hủy hoại của ma quỷ, đồng thời đưa đến thái độ dung túng, bê tha, hưởng thụ vì không có ý thức về trách nhiệm, thưởng phạt, đời sau, thiên đàng, hỏa ngục.

    Hoặc quá tin vào quyền lực ma quỷ đang bao phủ thế giới, và để tinh thần bị khủng bố bởi những ý nghĩ đen tối, bi quan. Khuynh hướng thần tượng, tôn sùng ma quỷ và ngưỡng mộ công việc của chúng dẫn đến tình trạng phủ nhận hoàn toàn sự có mặt của Thiên Chúa toàn năng, phủ nhận ơn cứu độ, và sức mạnh giải thoát con người khỏi xiềng xích Satan của Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người. Thế giới dưới mắt những người thuộc khuynh hướng này là thế giới đầy quỷ, thế giới của quỷ, thế giới hoàn toàn bị đặt dưới quyền lực của đêm tối, trong vòng kiểm soát của Satan. Hệ luận sẽ rất tai hại, khi quên rằng chính Đức Giêsu đã đánh bại, trói buộc, hạ bệ Satan (Mc 3,26-27), bẻ gãy gông cùm tội lỗi, và uy lực của sự chết trên con người, nhờ cái chết của Ngài, như Giáo hội tuyên xưng trong thánh lễ:

“Lạy Chúa, Chúa đã dùng Thánh giá mà giải thoát chúng con. Xin cứu độ chúng con!”.

Quả thực, cạm bẫy của Satan đang giăng khắp lối ngõ của con người thời đại là: hoặc quên hẳn sự hiện diện của chúng, hoặc xoá sạch dấu vết sự có mặt của Đức Giêsu. Nó làm cho con người quên lịch sử loài người đã là giao tranh với Ác Thần ngay từ khởi thủy. Con người mặc dù đã được Thiên Chúa dựng nên trong tình trạng thánh thiện, nhưng ngay từ bình minh của loài người, con người đã lạm dụng tự do để nghe theo thần dữ. Con người đã nghe Satan tự mình chống lại Thiên Chúa và đi tìm sự viên mãn ngoài Thiên Chúa. Từ đó, mặc dù con người biết Thiên Chúa, nhưng đã không tôn vinh Ngài như Thiên Chúa; trái lại, tâm hồn con người nên tối tăm đã phụng sự tạo vật hơn là phụng sự Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa. Vì thương con người, và không muốn tạo vật yêu quý là con người bị hư đi, Thiên Chúa đã sai Con của Ngài mặc lấy xác phàm nhân loại để giải thoát nhân loại khỏi quyền lực của Satan.

Vì thế, người ta sẽ không thể hiểu được những chiến công của Đức Giêsu, nếu từ chối sự hiện hữu và hoạt động chống phá của ma quỷ? Cũng như không thể hiểu giá trị sự chết, sự sống lại của Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ, nếu không nhìn nhận sự gian ác, tồi tệ của Satan? Bởi Thiên Chúa “đã biểu dương nơi Đức Kitô, khi làm cho Đức Kitô trỗi dậy từ cõi chết, và đặt ngự bên hữu Người trên trời. Như vậy, Người đã tôn Đức Kitô lên trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai. Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Đức Kitô…” (Ep 1,20-22).

Phải nắm vững chân lý nền tảng này, nếu không, chúng ta sẽ rơi vào cạm bẫy của Satan.

Chính vì lý do trên, chúng ta phải dựa vào những tiêu chuẩn đức tin để đánh giá những công việc khó phân định ranh giới giữa Thiên Chúa và Satan như trong vấn đề những nhà ngoại cảm, thấu thị.

 

Trong vấn đề này, chúng ta dựa vào Kinh thánh, và giáo huấn của Giáo hội để xác tín:

Chúa Thánh Thần hằng hoạt động trong Giáo hội, và ban nhiều đặc sủng trong Giáo hội để phục vụ

“Có nhiều đặc sủng khác nhau, nhưng chỉ có một Thần Khí. Có nhiều việc phục vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. Có nhiều hoạt động khác nhau, nhưng chỉ có một Thiên Chúa làm mọi sự trong mọi người. Thần Khí tỏ mình ra nơi mỗi người một cách, là vì ích chung. Người thì được Thần Khí ban cho ơn khôn ngoan để giảng dạy, người thì được Thần Khí ban cho ơn hiểu biết để trình bày. Kẻ thì được Thần Khí ban cho lòng tin; kẻ thì cũng được Thần Khí duy nhất ấy ban cho những đặc sủng để chữa bệnh. Người thì được ơn làm phép lạ, người thì được ơn nói tiên tri; kẻ thì được ơn phân định thần khí; kẻ khác thì được ơn nói các thứ tiếng lạ; kẻ khác nữa lại được ơn giải thích các tiếng lạ. Nhưng chính Thần Khí duy nhất ấy làm ra tất cả những điều đó và phân chia cho mỗi người mỗi cách, tùy theo ý của Người” (1Cr 12,4-11).

Ơn ngoại cảm, thấu thị cũng là một trong những đặc sủng được Chúa Thánh Thần ban để phục vụ cộng đoàn. Trong lịch sử Giáo hội, rất nhiều vị thánh, cũng như tín hữu đã được ban đặc sủng này.

Thẩm quyền của Giáo hội công nhận các đặc sủng

Công đồng Vaticanô II trong Hiến chế Lumen Gentium khẳng định: Chúa Thánh Thần phân phát đặc sủng cho các tín hữu ở mọi thứ bậc. Những đặc sủng này phải được đón nhận với lòng tri ân, và với tinh thần phục vụ cộng đoàn. Các vị có thẩm quyền trong Giáo hội có nhiệm vụ phán quyết về tính chân thực và sự sử dụng hợp lý các đặc sủng đó, đặc biệt phải khảo sát, không phải để dập tắt Thánh Thần, nhưng để gìn giữ những điều thiện hảo.

Áp dụng nguyên tắc giáo huấn này, Công đồng quy định: bất cứ ai, dù là linh mục, tu sĩ, giáo dân được lãnh nhận đặc sủng đều có quyền và bổn phận thi hành đặc sủng, dưới sự hướng dẫn sáng suốt của Đức Giám mục Giáo phận, vì mọi đặc sủng đều đến từ Chúa Thánh Thần trong Giáo hội và để phục vụ Giáo hội, là Nước Trời mở rộng cho mọi người.

Có những tiêu chuẩn, qui tắc được Giáo hội đề ra để phân định việc gì của ma quỷ, việc gì thuộc Thánh Thần:

-      Đương sự phải là người sống Đức Tin một cách sâu xa, có đời sống luân lý đáng tin tưởng, và thực hành Bác Ái với tinh thần của Tin mừng.

 

-      Đương sự thực hiện công việc do đặc sủng đòi hỏi một cách hoàn toàn vô vị lợi, không kinh doanh, kiếm lợi nhuận, bổng lộc dưới bất cứ hình thức nào.

-       Phương tiện, phương pháp thực hiện công việc phải là phương tiện, phương pháp thông thường, không có dấu hiệu bất thường, mê tín, dị đoan, như không được sử dụng ma thuật; trái lại, luôn cầu nguyện, chạy đến Thánh giá, dùng nước thánh, ảnh tượng đã được làm phép, nhất là “Nhân Danh Đức Giêsu Kitô” trong tất cả mọi việc làm, và suốt thời gian thực hiện công việc.

-       Các kết quả phải tốt, và đem lại niềm vui, hạnh phúc thiêng liêng theo nguyên tắc: Cây tốt sinh trái tốt, cây xấu cho quả xấu (Mt 12,33).

-       Thái độ khiêm tốn của đương sự khi quy chiếu về Thiên Chúa tất cả vinh quang, danh dự sau khi thực hiện tốt đẹp công việc cũng là dấu chỉ của đặc sủng. Bởi nguyên tắc để biết một người thánh thiện là: Người thuộc về Thiên Chúa chỉ biết nhân danh Thiên Chúa và vinh danh Thiên Chúa trong mọi việc làm, và mọi hoàn cảnh.

-       Một dấu chỉ cuối cùng, đó là người nhận đặc sủng sẽ không mệt nhoài đến độ kiệt sức khi thực hiện xong công việc phục vụ do đòi hỏi của đặc sủng, bởi thành công không phải do sức họ, nhưng là ơn Chúa, và do sức mạnh của Thiên Chúa.

Để kết luận, chúng ta nhắc cho nhau lời Đức Giêsu nói với các môn đệ của Ngài năm xưa, cũng là Lời Ngài đang nói với mỗi người chúng ta hôm nay: “Thầy đây, đừng sợ!”.

Đừng sợ, bởi sẽ chẳng có ma quỷ, thần dữ nào cám dỗ, làm hại được ta, nếu có Chúa ở cùng. Ở với Chúa hay có Chúa ở cùng, chính là sống lề luật Yêu Thương của Ngài: “Ai yêu mến Thầy thì tuân giữ lời Thầy, và cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14,23).

Ma quỷ là hận thù, nên không thể đến gần Yêu Thương; ma quỷ là ghen ghét, nên dị ứng với Bác Ái, Quên Mình; ma quỷ là gian trá, nên không chịu nổi ánh sáng của Sự Thật; ma quỷ là sự chết, nên không thể sống chung với nguồn mạch Sự Sống; ma quỷ là hỗn loạn, bạo lực, nên lẩn tránh trật tự, bình an, và Đức Giêsu chính là Tình Yêu, Sự Thật, Sự Sống, và Bình An viên mãn, đời đời.

Xin cho tất cả chúng ta sống Đức Giêsu trong đời sống, như thánh Phaolô thường nhắc nhở: “Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà chính Đức Kitô sống trong tôi” để ma quỷ chẳng bao giờ dám bén mảng làm hại chúng ta, vì đêm cũng như ngày, chúng ta hằng cầu nguyện:

“Lạy Chúa, con yêu mến Chúa, vì Chúa là sức mạnh của con; là núi đá, là thành lũy, là Đấng giải thoát con. Lạy Thiên Chúa con thờ, là núi đá cho con trú ẩn, là khiên mộc, là Đấng Cứu Độ toàn năng, là thành trì bảo vệ con” (Tv 18,2-3).

MÙA VU LAN BUỒN

      


Lễ Vu Lan vừa trôi qua, nhưng trong tim tôi, tâm tư thương nhớ và dư âm ngày lễ Báo Hiếu vẫn còn sâu đậm như cây nhang còn nghi ngút cháy trước mộ phần cha mẹ,  bỗng nhiên bạn tôi gửi từ Việt Nam clip con gái đánh mẹ, trong đó, cô Hoa, tên người con gái của nạn nhân  xối xả chửi bới, nguyền rủa và liên hồi đánh đập, xô đẩy, lột quần áo mẹ, Bà Chín lưng gù, tám mươi tám tuổi sống ở ấp 4, xã Long Hoà, tỉnh Long An, với dòng tin nhắn : kinh di, sợ hãi lắm, mình không dám coi!.

Qủa thực, không chỉ kinh dị và sợ hãi như bạn tôi viết, mà còn tàn nhẫn, tệ bạc, qúa tệ, rất tệ, mất nhân tính theo lời anh Đặng Minh Tâm, người hàng xóm tốt bụng đã đích thân tắm rửa, tẩm liệm người qúa cố bất hạnh, mẹ của người con gái duy nhất tên Hoa, và một người con nuôi tên Tèo đã đơn độc chết trong tư thế cong queo, khô cằn, áo quần rách rưới theo như anh Tâm mô tả. Anh Tâm cũng là người đã cho quan tài, hũ để cốt, và lo liệu toàn bộ hậu sự cho Bà Chín với sự giúp đỡ của chị ba Minh, chủ một tiệm vàng ngoài phố đã qủang đại đóng góp mười bốn triệu năm trăm ngàn đồng theo lời kể của anh Tâm.  

Tâm trạng của tôi sau khi xem clip là tâm trạng nổi loạn, nổi loạn trước những lời chửi rủa không chút nhân văn của một con người thực sự cạn kiệt tình người, nổi loạn với một người con gái đã có gia đình đánh mẹ già đau bệnh như tra tấn kẻ thù ; nổi loạn vì những cú chổi dơ bẩn trong tay người con đã quét trên mặt mẹ và đập mạnh trên mình mẹ ; nổi loạn với rác rưới và đất cát từ tay con trút đổ khắp thân thể mẹ ; nổi loạn trước những cái tát thẳng tay của đứa con hung dữ luôn miệng gào thét gọi mẹ ruột mình bằng mày ; nổi loạn vì thái độ căm thù nguyền rủa mẹ mình của người con gái da vàng Việt Nam, quê hương miền tây sông nước hiền hoà mà bấy lâu tôi yêu mến, thần tượng. Và tâm trạng nổi loạn ấy đã có lúc lên đến cực điểm, và tôi đã nóng mặt gọi chị là người mất hết nhân tính, không khác nhận xét của anh Tâm về chị trong clip được đăng tải trên mạng xã hội mấy ngày nay.

Hôm nay, bình tĩnh lại, tôi hối tiếc đã nghĩ chị không còn nhân tính, nhưng thực sự hành vi không chỉ bất hiếu, mà còn bất nhân, bất nghiã của chị đối với mẹ mình ít nhiều cũng biện minh cho ý nghĩ không tốt đẹp của tôi về chị, và cho tôi lý do để bớt ray rứt.

Bên cạnh tâm trạng nổi loạn là tâm trạng xót xa cho người mẹ già đau yếu bị con gái đánh đập dã man. Mấy đêm nay, tôi không ngủ được vì hình ảnh Bà Chín co rúm vì sợ hãi, hai bàn tay gầy guộc run rẩy cố giơ cao che kín mặt để tránh những cú táng nặng cân của đứa con gái vạm vỡ, hung bạo. Bà không nói một câu, chẳng đáp lại một lời, mặc cho con gái lồng lộn, điên cuồng như mãnh thú vờn mồi trước khi cắn xé, nuốt trửng.

Xót xa cho bà Chín, tôi cũng xót xa cho rất nhiều bà mẹ bất hạnh như bà, những bà mẹ già đã không khổ vì hàng xóm, người lạ, nhưng khổ vì chính những đứa con đã mang nặng đẻ đau, một đời nuôi dưỡng ; những bà mẹ nghèo đã không cực vì nghèo, nhưng nhục vì con mình đã không nên người tử tế ; những bà mẹ xấu số đã không vất vả vì số phận, nhưng tơi tả vì những đứa con hung dữ bạo hành. Càng xót xa, tôi càng thấm thía nỗi buồn ngày Vu Lan trong trái tim không bao giờ ngưng đập của những bà mẹ một đời khổ vì con mình bất hiếu.

Tôi cũng mang tâm trạng lo lắng trước làn sóng bạo lực gia đình ngày càng dâng cao : vợ chồng đổ xăng thiêu sống nhau vì mâu thuẫn, bất đồng ; anh em đâm chém nhau vì tranh chấp quyền lợi, đất đai ; cháu chắt đầu độc ông bà, chú bác để chiếm đọat tài sản, cũng như chị Hoa ngang nhiên chửi rủa, đánh đập mẹ già ở tuổi gần chín mươi, lại nghèo nàn, đau yếu, gần đất xa trời. Nỗi lo của tôi chắc không hoàn toàn vô lý khi cha mẹ không còn là tấm gương thảo hiếu cho con cái, như trường hợp con gái của chị Hoa đã ghi lại hình mẹ đánh đập bà ngoại và gửi cho một vài người thân trong gia đình sau khi bà ngoại qua đời vào đầu tháng 9/2020, vì cô cháu từ lâu đã phải chứng kiến và bất mãn trước những hành vi thô bạo của mẹ mình đối với bà ngoại. Thật khó hy vọng những thế hệ trẻ sẽ còn giữ được truyền thống đạo đức của gia đình Việt Nam, mà từ bao đời vốn nề nếp : con cái thảo hiếu, anh em trên thuận dưới hoà.

Cũng may, tâm trạng sau cùng cũng là tâm trạng an ủi, giúp tôi nguôi ngoai cơn bấn loạn, đó là lòng ngưỡng mộ, cảm phục những con người có tấm lòng nhân ái, có tình làng xóm thân thương, có trái tim biết thương cảm trước khổ đau của người khác như anh Tâm, chị ba Minh và nhiều người tử tế khác trong một xã hội đang  chịu ảnh hưởng nặng nề của lối sống thực dụng, chủ nghiã cá nhân bất chấp ân sâu nghiã nặng, trên dưới hiếu đễ, tương thân tương trợ.

Đang khi viết những dòng chia sẻ này, bạn tôi vẫn chưa dám xem clip con gái đánh mẹ già, vì qúa sợ và không chịu được cơn xúc động quá kinh khủng. Tôi gan lì hơn bạn tôi, nhưng không vì thế mà tôi đã không xót dạ đau lòng muốn khóc, dù vẫn biết mùa Vu Lan nào trái tim người con cũng mang nỗi buồn, nỗi nhớ Cha Mẹ đã khuất bóng, nhưng muà Vu Lan năm nay buồn hơn các muà Vu Lan trước, vì trái tim những đứa con Việt Nam  hiếu thảo đã phải mang thêm một nỗi buồn về đứa con Việt Nam  bất nhân, bất hiếu đã chửi rủa, đánh đập mẹ ruột mình.

Hiệp thông với những trái tim đang đồng cảm nỗi buồn mùa Vu Lan năm nay, xin được thắp lên nén hương lòng cầu nguyện cho Bà Chín, người mẹ đơn thân làm mướn nuôi con đến ngày con khôn lớn, lập thân, cũng là người mẹ đau khổ bị chính con mình xỉ nhục, hành hạ đến chết, nhưng trên tất cả và mãi mãi, Bà Chín vẫn là người mẹ trọn tình yêu con, một tình thương con, hết tình lo cho hạnh phúc của con.

Ở nơi Bình An ngàn thu ấy, tôi tin rằng Bà không còn nhớ những cái tát nẩy lửa, những cú táng thẳng mặt làm Bà lăn kềnh đau đớn, và những nguyền rủa inh ỏi,  độc ác của chị Hoa, con gái bà ; Bà cũng chẳng chấp nhất tội bất hiếu tầy đình của cô con gái ruột duy nhất mà Bà đã dồn hết tình thương ; và chắc chắn bà đã quên hết những tháng năm đau khổ, nhục nhằn, vất vả với thân goá phụ một mình tần tảo nuôi con, với bất hạnh bị con hành hạ, với tuổi già vô phúc không được cháu ngọai cảm thông, che chở. Phải rồi, Bà Chín đã quên hết vì tình mẹ của Bà bao la, lòng bao dung của Bà vô tận, khả năng hy sinh cho hạnh phúc của con cháu và mọi người của Bà không gì có thể so sánh.

Xin cho linh hồn Bà an nghỉ và mỉm cười với những ai đang nhớ thương Bà.

Jorathe Nắng Tím