Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2020

CON YÊU MẾN MẸ, VÌ MẸ LÀ MẸ ĐỨC GIÊSU VÀ MẸ CHÚNG CON

Người vợ hiền không thể tự hào yêu chồng mà khinh bỉ mẹ chồng, cũng như người chồng tốt không thể hãnh diện yêu vợ hết tình, hết mình, mà coi thường cha mẹ vợ, bởi một lý do rất đơn sơ: những người ấy đã sinh ra và nuôi dưỡng, giáo dục người mình yêu thương.
Vì thế, sẽ rất khó  chấp nhận những phong trào đòi giảm bớt hay hủy bỏ vai trò của Đức Mẹ trong công trình cứu độ loài người của Đức Giêsu; rất khó quan niệm  cao trào hạ giá Đức Mẹ cách này hay cách khác, khi triệt để  đẩy Đức mẹ xa khỏi  Đức Giêsu Thiên Chúa, cho dù Thiên Chúa ấy làm người trong lòng Đức Mẹ. Khuynh hướng này ngày càng  gần với chủ trương của anh em Tin Lành và đang có nguy cơ loại trừ Đức Mẹ khỏi công trình cứu độ của Đức Giêsu ở một số nhà thần học công giáo.
Phần chúng  con, chúng con yêu mến Mẹ vì Mẹ là Mẹ của Đức Giêsu, Đấng chúng con yêu mến, tôn thờ và phụng sự.
Tin Mừng kể từng chi tiết sự việc sứ thần truyền tin và giây phút Mẹ thụ thai Đức Giêsu bởi phép Chúa Thánh Thần. Thánh sử Matthêu còn tỉ mỉ thuật lại hoàn cảnh rất éo le và tâm trạng bối rối toan tính bỏ đi cách kín đáo của thánh Giuse, khi thấy Mẹ có thai mà thánh cả không hay biết. Rồi những ngày sinh con ở Bêlem, vất vả trốn qua Ai Cập để tránh lệnh truy lùng Hài Nhi Giêsu của vua Hêrôđê (x. Mt 1,18-23). Thánh Luca còn cẩn thận ghi lại ngày Mẹ dâng Chúa trong Đền Thờ, biến cố lạc mất Chúa ở Giêrusalem năm mười hai tuổi, và đời sống ẩn dật ở Nadarét, ở đó “Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghiã đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2,52).
Như thế, không ai có thể chối cãi, hay phủ nhận Mẹ là mẹ thật của Đức Giêsu, vì chính Mẹ đã sinh ra, nuôi dưỡng, giáo dục Đức Giêsu; cũng chính Mẹ luôn có mặt và đồng hành với Đức Giêsu trên từng cây số của hành trình truyền giáo cho đến cây số cuối cùng trên Núi Sọ, Mẹ cũng đứng đó dưới chân Thánh Giá để “cùng chết với Con mình” cho nhân loại được cứu sống. Và những ngày sau phục sinh, Mẹ đã luôn hiện diện với các môn đệ của Con Mẹ  để ủi an, nâng đỡ, đồng hành với họ trong sứ vụ loan báo Tin Mừng của Con Mẹ cho thế giới.
Thực vậy, Mẹ luôn ở đó, ở đó với Đức Giêsu, ở đó với Nhóm Mười Hai, ở đó với Giáo Hội như Tin Mừng thường viết khi nói về Mẹ: “Có mẹ Đức Giêsu ở đó” (Ga 2,1 ; Cv 1,14) .
Ở đó như Mẹ của Thiên Chúa, vì Mẹ là Mẹ thật của Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người, như công đồng Ephêsô năm 431 đã tuyên tín: “Nếu ai từ chối tin Thiên Chúa làm người là Thiên Chúa thật và Đức Trinh Nữ Maria là Mẹ Thiên Chúa, vì Mẹ đã sinh ra Ngôi Lời làm người, người ấy sẽ bị vạ tuyệt thông”.
Ở đó như Mẹ của Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của loài người, bởi  tội nguyên tổ và tội riêng đã làm con xa Thiên Chúa, mất ân tình nghiã thiết với Ngài. Nhưng nhờ sự chết và sống lại của Đức Giêsu, Con Mẹ, chúng con đã được chuộc lại, khi Ngài gọi chúng con “ra khỏi miền u tối, vào nơi đầy ánh sáng diệu huyền” (1Pr 2,9), để được trở nên anh em của Ngài, tức con của Mẹ. 
Ở đó như Mẹ của Đức Giêsu, Hy Vọng của  chúng con. Đó là niềm hy vọng được sống lại với thân xác ngày sau hết, nhờ sự sống lại của thân xác Đức Giêsu, thân xác đã được sinh ra từ cung lòng Mẹ, như chúng  con hằng tuyên xưng: “Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại”.
Không chỉ yêu mến Mẹ vì Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, Mẹ Đấng Cứu Độ, Hy Vọng của chúng con, chúng con còn yêu mến Mẹ vì mẹ là Mẹ chúng con.
Là Mẹ chúng con, vì chính Đức Giêsu, con Mẹ, trước khi tắt thở trên Thánh Giá đã trăn trối và giới thiệu Mẹ là Mẹ của chúng con, khi nói với môn đệ Gioan: “Đây là Mẹ con” (Ga 19,27).
 Là Mẹ của chúng con, vì Đức Giêsu là Đầu của Thân Thể Giáo Hội, và chúng con là chi thể của Thân Thể ấy, như thánh Louis - Marie Grignion de Montfort đã khẳng định: “Người mẹ không thể chỉ sinh ra đầu của đứa con, mà cùng lúc không sinh ra các chi thể khác. Trường hợp ấy chỉ có thể là qoái vật. Trong trật tự siêu nhiên cũng thế, nếu một chi thể của Thân Thể mầu nhiệm Đức Giêsu Kitô được sinh ra bởi một người mẹ khác Đức Maria là người đã sinh ra Đức Giêsu là Đầu của Thân Thể mầu nhiệm, thì chi thể ấy cũng phải được coi là qúai vật trong trật tự của ân sủng” (Traité de la vraie dévotion, n° 32).
Là Mẹ của chúng con, nên chắc chắn chúng con được Mẹ yêu thương, bởi “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ. Hãy xem, Ta đã ghi khắc ngươi trong lòng bàn tay Ta” (Is 49,15-16). Đây là lời của Thiên Chúa nói với chúng con, nhưng cũng là lời của Mẹ, và chúng con cảm nghiệm được tình Mẹ thiên đàng bao phủ đời sống mỗi người chúng con trên hành trình dương thế:
1.   Mẹ yêu chúng con bằng tình yêu trìu mến:
Tình của Mẹ vô cùng trìu mến, vì Mẹ  được ơn vô nhiễm nguyên tội, nghiã là tội lỗi không có quyền gì trên Mẹ, không làm phai nhạt, lu mờ tình mẹ tinh tuyền, không cắt xén, làm suy giảm tình mẹ trọn vẹn, bao la, vĩ đại, và mãi mãi Mẹ yêu chúng con bằng một tình yêu ngời sáng tuyệt vời và mãnh liệt không gì có thể so sánh.
2.   Mẹ dõi nhìn và che chở chúng con:
 Đường đời nhiều chướng ngại, rủi ro, nguy hiểm, và Mẹ luôn đồng hành, dõi bước và che chở chúng con khỏi mọi sự dữ, vì Mẹ chỉ mong và làm mọi sự cho bình an, hạnh phúc của con cái Mẹ.
3.   Mẹ bao phủ chúng con bằng tâm hồn thánh thiện của Mẹ:
 Tâm hồn chúng con bị nhơ bẩn, thương tích vì tội lỗi, và Mẹ không ngừng săn sóc, băng bó tâm hồn chúng con bằng chuyển ban cho chúng con ơn thánh từ Đức Giêsu, Con Mẹ. Mẹ muốn chúng con mang lấy hương thơm ân sủng của Đức Giêsu, và dìu dắt chúng con từng bước như người Mẹ tập cho con thơ chập chững đi,  để đến gặp Đức Giêsu, Con Mẹ, Anh của chúng con.
4.   Mẹ bênh đỡ chúng con chống lại kẻ thù:
 Satan là kẻ thù của Mẹ, cũng là kẻ thù của chúng con, tên thần dữ đã bị Thiên Chúa kết án và nguyền rủa: “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi...” (St 3,15). Nó muốn phá hỏng mọi công trình tốt đẹp của Thiên Chúa. Nó ghen tức với con người, vì con người mang hình ảnh Thiên Chúa, như thánh Phêrô đã viết: “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma qủy, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1 Pr 5,8). Trước tấn công của ma qủy, Mẹ giấu kín chúng con dưới áo Mẹ, và che chở chúng con “như gà mẹ tập hợp gà con dưới cánh” (Mt 23,37).
5.   Mẹ cầu bầu cùng Chúa Ba Ngôi cho chúng con:
Thánh Gioan qủa quyết: “Chúng ta có một Đấng Bảo Trợ trước mặt Chúa Cha, đó là Đức Giêu Kitô, Đấng Công Chính” (1 Ga 2,1). Đến phiên Mẹ, Mẹ cũng là trạng sư của chúng con: Mẹ nài xin Đức Giêsu, Con Mẹ thương xót tha thứ và ban ơn cho chúng con, như đã xin Ngài làm phép lạ  khi tiệc cưới bất ngờ hết rượu ở Cana (x. Ga 2,1-10). Và từ trời cao, Mẹ tiếp tục can thiệp để Chúa Ba Ngôi chí thánh mà Mẹ được đặc biệt sủng ái ban cho chúng con những ơn cần thiết để sống xứng đáng con Chúa, con Mẹ.
Vâng lậy Mẹ Maria, chúng con yêu mến Mẹ vì Mẹ là Mẹ Chúa Giêsu và là Mẹ chúng con. Xin Mẹ dậy chúng con yêu mến Mẹ mỗi ngày hơn, vì không yêu Mẹ, chúng con không thể yêu mến Đức Giêsu, Con Mẹ, và giúp chúng con noi gương Mẹ sống khiêm nhường, tín thác, sẵn sàng trả lời “Xin Vâng” trước mời gọi Tình Yêu của Đức Giêsu, Con chí thánh của Mẹ.
Jorathe Nắng Tím 
      

THẬN TRỌNG VỚI CÁM DỖ: MẸ SAY MÊ CON, BỎ QUÊN CHỒNG


Lướt qua đề tài, bạn đã bắt gặp cặp đôi Mẹ - Con được người viết cố ý làm nổi bật, nổi bật đến độ mất sự hiện diện của “Vợ” cho cặp đôi Vợ - Chồng. Người chồng thực sự chơ vơ, trơ trọi khi người mẹ say mê con.
Qủa thực, khi sinh con, người mẹ dường như chỉ còn biết đến con. Bao nhiêu suy nghĩ, nỗ lực, ước mơ của bà đều đổ về con, hướng đến con, tụ ở con. Con trở thành lực hút duy nhất và bà chẳng còn khả năng nhìn người nào quan trọng hơn con, qúy hơn con, cần hơn con. Không biết đã có bao nhiêu ông chồng, hay đúng hơn là tất cả các ông chồng đã trở thành nạn nhân của tình trạng tâm lý này khi vợ mình sinh con. Đang là nhân vật số một, các ông bỗng rơi tỏm xuống hàng thứ mấy không biết khi đứa con xuất hiện. Vợ các ông không còn hăng say, nồng nàn, mướt mát, nhưng bỗng dưng nhợt nhạt, mệt mỏi, có khi chán ngán, không muốn gần các ông. Chuyện gì các ông đề nghị lúc này cũng không được hồ hởi đón nhận. Việc gì các ông làm cũng bị phu nhân lắc đầu ngoai ngoải phê bình. Đề nghị nào các ông đưa ra cũng bị vợ  bai bải chối. Làm như sự ra dời của đứa con đã truất phế chỗ đứng vốn luôn vững chắc và ưu tiên của chồng đối với vợ.
Khoa tâm lý gia đình đã khẳng định: một trong những khủng hoảng dễ xẩy đến cho hạnh phúc vợ chồng là khi người vợ sinh con. Bởi trong thời kỳ này, người vợ không còn quan tâm đến chồng, mà dồn “hết sức lực, hết linh hồn, hết  tình cảm, hết trí khôn” cho con. Không chỉ  quan hệ sinh lý sút giảm mà ngay cả trong sinh hoạt bình thường, thường ngày, người vợ cũng không còn tỏ ra đậm đà, tha thiết với chồng.
Người ta có thể thông cảm với nàng, vì nàng mệt mỏi sau khi sinh con và phải ngày đêm lo cho con bú mớm. Cũng có thể nàng chưa hoàn hồn sau “lần đi biển, vượt cạn một mình”. Khoa tâm lý ghi nhận thêm một vài nguyên nhân khác:
1.   Độc quyền, sở hữu con:
Người  vợ lơ là với chồng, sau khi sinh con và trong thơì gian nuôi con nhỏ là vì muốn độc quyền sở hữu con: Có những bà mẹ không muốn chồng hôn con, vì sợ hơi chồng làm con ngạt; không cho chồng ngủ gần con, vì sợ tiếng ngáy của chồng làm con thức giấc và nhất là độc quyền lo cho con… Thực ra, đó chỉ là cái cớ bên ngoài, nguyên nhân chính và sâu sa là tham vọng độc quyền sở hữu con của  các bà mẹ. Các bà tự tuyên dương công  trạng  đã sinh con, sau những tháng dài mang thai vất vả, nặng nề. Các bà dành vinh dự làm Mẹ và coi vinh dự đó lớn hơn, cao qúy hơn vinh dự làm cha của chồng. Và tự nhiên như “người ở hành tinh khác”, các bà tự cho mình độc quyền sở hữu con. Con từ nay thuộc về bà, không chỉ một nửa, nhưng trăm phần trăm. Con sẽ do bà quản lý “tất tần tật” từ A dến Z; nghiã là mọi sự liên quan đến con phải do bà quyết định, phê chuẩn, kiểm soát. Chồng chỉ là người đóng vai phụ, không hơn không kém “người để sai vặt”.
Hầu hết đàn bà đều bị khuynh hướng độc quyền, sở hữu khống chế. Có những trường hợp các bà đã không  muốn nhìn mặt chồng, vì sợ độc quyền trên con bị san sẻ. Một cách vô thức và do bị tham vọng độc quyền thúc đẩy, các bà có thể đi đến tình trạng xua đuổi chồng khỏi nhà, vì không chịu được sự có mặt của chồng mà các bà nghĩ: sẽ có một lúc, khi sơ ý, con của các bà sẽ bị chồng lấy khỏi tay bà. Trường hợp tâm bệnh này tuy hiếm, nhưng không phải không gặp đã đẩy người mẹ đến những hành động điên cuồng rất nguy hiểm. Ở Pháp đã có một vài trường hợp người vợ  đâm chồng chì vì hoang tưởng nghĩ chồng sẽ bắt con.

2.   Người vợ biến chồng thành đối thủ:
Trong khi sinh con đã không thiếu những người vợ, vì đau quá đã xối xả chửi rủa chồng. Bà chửi  rủa vì vô thức trong bà đã cho bà biết: chính chồng bà làm bà có thai và bà phải đang một mình  đau đẻ. Ý thức thì  phân minh, rành rẽ thông báo: chuyện sinh con là việc chung của hai người; nhưng vô thức lại xử ép ông chồng và đổ hết tội làm đau bà cho ông, nên bà không tiếc lời trách mắng ông  khi đau đẻ. Cũng thế, vô thức cho bà ý nghĩ: chồng là đối thủ khi bà có con. Và đối thủ có tên là “Chồng” đang ở gần bà, nên bà phải đẩy ra xa; có thể ẵm bế con bà, nên bà phải khôn ngoan, thận trọng đề phòng; có quyền ân ái với bà, nên bà phải tìm mọi cách ngăn cản và ra sức chối từ. Ở bà, vô thức có sức mạnh đáng kể; bởi chính bà khi ý thức “hoàn hồn” cũng không hiểu tại sao đã ghét chồng như thù địch ?

3.    Người vợ không cần chồng vi đã có con:
Trước khi có con, người vợ thường ngoan ngùy nương theo chồng, nghe chồng, chiều chồng, vì vợ thực sự cần chồng khi thấy rời chồng ra sẽ chẳng còn ai ở với mình, theo mình. Nhưng khi có con và coi con như sở hữu, người vợ thấy mình không còn đơn độc, nhưng đã có đồng minh và hơn một đồng minh, bà có “con của bà”. Vô thức lại một lần nữa xúi bà không cần chồng, vì bên cạnh bà đã có con.
Con trở thành tất cả, có thể bảo đảm tất cả cho bà và là chính điều bà từng ước mơ, chờ đợi. Chồng bà hôm nay không còn chỗ đứng cấn thiết  trong đời bà, vì chỗ đứng ấy đã được con bà chiếm đóng.
Không cần chồng khi có con, đó là cám dỗ thường xuyên của những người vợ trong thời sinh nở, nuôi con thơ. Cám dỗ từ vô thức, nhưng có sức phá vỡ tương quan vợ chồng trong đời thường. Với các nhà tâm lý, tình trạng bất cần chồng là nguyên nhân xa và thầm kín của nhiều đổ vỡ hôn nhân.

Nêu lên cơn cám dỗ “ Mẹ say mê con bỏ quên chồng” để  thấy tâm lý người mẹ khi sinh con rất phức tạp. Tính phức tạp  làm cho đời sống vợ chồng ít nhiều trở nên nặng nề, căng thẳng và nạn nhân là cả hai người. Chồng, vì bị vợ “hắt hủi” sẽ dễ mang mặc cảm tội lỗi vì đã gây nên đau đớn, vất vả cho vợ và mặc cảm tự ty: bị truất quyền, xuống cấp, “mất cửa”. Vợ, vì “thừa thắng xông lên” sẽ mệt nhoài, hao mòn  vì những kế sách đương đầu phải liên tục tìm kiếm. Cả hai cùng mệt vì những điều hoàn toàn vô lý do vô thức giật giây, xúi bẩy.
Chính vì thề, chuẩn bị một tâm lý trưởng thành là điều rất cần thiết cho đời hôn nhân và nhất là cho đời làm cha mẹ. Thiếu quân bình tâm lý, do thiếu kiến thức căn bản về tâm lý, cha mẹ sẽ rơi vào những bất đồng, mâu thuẫn rất vô duyên mà cả hai khi chuyện đã xong sẽ bỡ ngỡ tiếc nuối vì đã không biết tại sao mình đã hành động, cư xử như vậy. Kinh nghiệm của nhiều gia đình đã làm chứng điều này. Đó cũng là những nhắc nhở để tránh một thảm trạng khi vợ quên vai trò làm vợ đối với chồng mà chỉ còn nghĩ mình là mẹ của con. Nguy cơ của hôn nhân là khi hai người không nhận ra chỗ đứng của người phối ngẫu trong đời mình, cũng như từ chối vai trò của mình trong cuộc đời người phối ngẫu. Đó là tình trạng hai lần đánh mất: đánh mất mình và đánh mất người thuộc về mình, đánh mất mình trong người mình yêu và đánh mất người yêu trong chính mình.

Được cảnh báo để không sập bẫy, cũng như học kinh nghiệm máu xương của người khác để không phải đổ máu, phơi xương  mình. Ước mong các bà mẹ yêu con nhưng không say con như người say nắng chẳng còn nhìn thấy gì ngoài nắng; qúy con nhưng đừng hủy bỏ những tương quan khác cũng cần thiết như tình nghiã vợ chồng; cần con nhưng không độc quyền sở hữu con như một chiếc nhẫn kim cương, hột xoàn; vì làm mẹ, trên hết và trước hết, chính là sinh ra cho chồng, mang vào gia đình, đưa vào thế giới  một  người con là quà tặng vĩ đại nhất  của Hạnh Phúc Tình Yêu.