Mừng
lễ Giáng Sinh, chúng ta không mừng một sứ giả, một sứ thần được Thiên Chúa gửi
đến để cứu chuộc, hay mừng một tướng quân được tổng tư lệnh quân đội đặc phái
ra mặt trận đang sôi bỏng để giải cứu quân và diệt thù, cũng không mừng vị đại
diện của Đấng Toàn Năng đến giải phóng,
nhưng mừng chính Thiên Chúa đến cứu độ, mừng Ngôi Lời đến chuộc tội nhân loại, mừng
chính Đức Chúa đến giải phóng dân Ngài.
Ngôn
sứ Isaia đã loan báo Thiên Chúa sẽ đến cứu
chuộc dân Ngài khi :
Người
đã phán : “Thật, chúng
là dân của Ta, là những đứa con không biết lừa dối!". Và đối với họ, Người
đã là một vị cứu tinh, trong mọi cơn quẫn bách. Không phải là một sứ giả hay một
thiên thần đã cứu thoát họ, nhưng là chính tôn nhan Người. Vì yêu mến và thương
cảm, chính Người đã chuộc họ về, đã vực họ dậy và mang họ đi suốt thời gian qúa
khứ” (Is 63,8-9).
Đấng
Cứu Độ đến cứu chúng ta không chỉ là Thiên Chúa, mà còn là người như chúng ta,
một người “bằng xương bằng
thịt”. Ngài cho chúng ta thấy
Ngài sinh ra như “trẻ sơ
sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”
(Lc 2,12) và “thấy Ngài là
Đấng oai hùng…, là vị thẩm phán của chúng ta…, là nhà lập pháp của chúng ta…,
là vua của chúng ta, chính Người sẽ cứu độ chúng ta” (Is 33,21.22).
Là
Thiên Chúa làm người, Ngài không đến giải phóng chúng ta bằng mưu lược, thủ đọan
chính trị, hay bằng vũ khí bạo lực, nhưng cứu độ bằng “thương xót chúng ta, tội lỗi chúng ta, Ngài chà đạp
dưới chân. Mọi lỗi lầm chúng ta, Ngài ném xuống đáy biển” (Mk 7,19), vì Ngài là Thiên Chúa giầu lòng
thương xót, Đấng Cứu Độ vô cùng nhân hậu, khoan dung.
Mừng
lễ Giáng Sinh, chúng ta mừng Thiên Chúa làm người, mừng con người được Thiên Chúa
chuộc lại, mừng vinh dự làm con Thiên Chúa của con người được Thiên Chúa làm
người ban lại nhờ của lễ đền tội vô giá
của Ngài.
Vì
thế, chúng ta không mừng lễ Giáng Sinh như một người xa lạ với mầu nhiệm vào đời,
làm người của Thiên Chúa, vì mầu nhiệm Thiên Chúa làm người mang lại ơn cứu sống
đời đời cho chúng ta ; chúng ta không mừng lễ Giáng Sinh như khách bàng
quan, thờ ơ, lãnh đạm, vì ơn Bình An của Thiên Chúa làm người giải thoát chúng
ta khỏi mặc cảm tội lỗi của qúa khứ, khỏi thất vọng của hiện tại, khỏi hoang
mang, sợ hãi của tương lai ; chúng ta không mừng lễ Giáng Sinh như người
ngoài cuộc, bởi cứu chúng ta khỏi ách thống trị của tội lỗi, sự dữ và thần chết
là công cuộc của Thiên Chúa muốn thực hiện với con người và cho con người ;
chúng ta cũng không mừng lễ Giáng Sinh với nỗi buồn làm người, niềm đau thân phận,
tủi sầu số kiếp, vì chính Thiên Chúa đã xuống thế làm người nghèo hèn, mang
thân phận người mong manh, chia sẻ kiếp người truân chuyên, vất vả với mọi người.
Trái
lại, mừng lễ Chúa Giáng Sinh chính là mừng ngày chúng ta được sinh lại trong
Chúa, được mang tên Chúa, được đổi mới trong Chúa, được Chúa đổ đầy tình yêu và
mặc cho áo hy vọng của Lời Hứa.
Mừng
lễ Chúa Giáng Sinh cũng là mừng ngày chúng ta trở thành anh em với nhau trong
Chúa, vì hôm nay, tất cả chúng ta được Thiên Chúa trả lại quyền làm con Ngài.
Sau
cùng, mừng lễ Chúa Giáng Sinh, chính là mừng Thiên Chúa đến và cắm lều cư ngụ
giữa chúng ta, để từ nay, chúng ta không đơn độc trên đường đời, không lạc đường,
mất hướng giữa đêm đen, không hoảng hốt, lo sợ khi phong ba bão tố điên cuồng nổi giận, không tuyệt vọng khi yếu
đuối phản bội, và không đào ngũ, bỏ cuộc
khi khổ đau thử thách sức người có hạn, vì luôn có Ngài, cùng Ngài Vượt Qua.
Trong
tĩnh lặng an bình của đêm Giáng Sinh hồng phúc, chúng ta cùng nhau kính cẩn thờ
lậy Ngôi Lời Thiên Chúa xuống thế làm người, và xin Bình An của “Emmanuen, Thiên Chúa ở cùng
chúng tôi” cho chúng ta yêu
mến, phụng sự Ngài trong mọi người, và không
ngừng chung tiếng hát các thiên thần trong đêm cực thánh : “Vinh danh Thiên Chúa trên trời.
Bình an dưới thế cho người Chúa thương” (Lc 2,14).
Jorathe
Nắng Tím