Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

CÔNG GIÁO VÀ TIN LÀNH (Lời Ngỏ)

Vöøa gaëp nhau, chöa kòp chaøo thaêm, baïn toâi ñaõ hoát hoaûng: “Giuùp mình vôùi, thaèng Taân nhaø mình boû ñaïo ñi theo Tin Laønh roài. Noù meâ man caùi nhoùm Tin Laønh ôû ngaõ tö Phuù Nhuaän, vaø chaúng coøn ñaïo nghóa, thôø thaùnh gì”.
Taân laø moät trong soá nhöõng ngöôøi treû coâng giaùo thuoäc gia ñình “coâng giaùo goác” caûi ñaïo theo Tin Laønh. Taân ñaïi dieän cho moät soá baïn treû coâng giaùo ñang chao ñaûo vaø bò hôùp hoàn bôûi nhieàu giaùo phaùi Tin Laønh ñang naùo nhieät truyeàn giaùo ôû caùc thaønh phoá lôùn.
Toâi ñaõ gaëp Taân nhieàu laàn sau ñoù. Gaëp nhau, Taân noùi nhieàu hôn nghe, vaø toâi teá nhò nghe Taân “giaûng”. Caäu sinh vieân 22 tuoåi ñaõ gaëp gôõ nhoùm truyeàn giaùo Tin Laønh ôû saân tröôøng ñaïi hoïc, vaø caäu ñöôïc keát naïp vaøo Tin Laønh sau ba thaùng. Baây giôø thì caäu khoâng caàn ñeán vaät chaát cuûa gia ñình ñeå ñi hoïc, vaø Toaøn phaàn thôøi gian soáng caäu ñeàu daønh cho coâng vieäc cuûa hoäi thaùnh. Hoäi thaùnh ñaây laø hoäi thaùnh Tin Laønh, maø caäu töï nguyeän gia nhaäp sau khi töø choái caên cöôùc Coâng Giaùo cuûa mình. Cuõng vôùi tinh thaàn “ñoäc thoaïi”, Taân “ñaùnh phuû ñaàu” ngöôøi ñoái dieän baèng nhöõng vaán naïn thaàn hoïc, roài ñoäc ñoaùn giaûi thích, keát luaän nhö: Ñöùc Meï cuûa Coâng Giaùo coøn ñoàng trinh, sau khi sinh con laø phaûn sinh hoïc, phaûn khoa hoïc, keå caû phaûn thaàn hoïc nöõa, maø ñöøng queân, Ñöùc Meï khoâng chæ coù moät Chuùa Gieâsu laø con, nhöng coøn nhieàu con khaùc, hoaëc Giaùo Hoaøng vôùi quyeàn baát khaû ngoä laø chaäm tieán, laïc haäu, baèng neâu leân, roài say söa chuù giaûi moät vaøi ñoaïn kinh thaùnh cheânh veânh, rôøi raïc, ngoaøi ngöõ caûnh.
ÔÛ thaønh phoá thì ñoái töôïng laø sinh vieân, hoïc sinh, ôû vuøng saâu vuøng xa thì daân queâ chaát phaùc. Nhöõng nhoùm truyeàn giaùo Tin Laønh tích cöïc hoaït ñoäng, vaø tín höõu taêng nhanh, cuøng vôùi ñôøi soáng vaät chaát cuûa hoï ñöôïc caáp thôøi caûi thieän nhôø ngaân quyõ truyeàn giaùo thöôøng raát lôùn cuûa hoäi thaùnh.         
Toâi chia seû noãi lo cuûa nhöõng cha meï Coâng Giaùo khoâng bieát noùi vôùi con caùi theá naøo veà ñaïo, khi con phaùn nhö thaày daäy, coøn mình laïi ngu ngô, khoâng ñuû kieán thöùc toân giaùo ñeå lyù luaän, bieän baùc, giaûng daäy, thuyeát phuïc. Nhöng cuõng chia seû lo aâu cuûa nhöõng ngöôøi Tin Laønh tröôùc thaùi ñoä döûng döng, laïnh luøng, xa laùnh cuûa ngöôøi Coâng Giaùo vaø vieãn aûnh cuoäc chieán tranh laïnh khoù coù ngaøy chaám döùt giöõa hai giaùo hoäi, duø phong traøo Ñaïi Keát ñaõ ñöôïc khôûi xöoùng töø 50 naêm nay, keå töø Coâng Ñoàng Vaticanoâ II ñöôïc meänh danh laø Coâng Ñoàng Ñaïi Keát. 
Sau cuøng, toâi thoâng caûm vôùi khaùt voïng tín ngöôõng cuûa ngöôøi daân toâi ôû khaép nôi, khi ñôn sô, vui veû theo ñaïo, maø khoâng caàn bieát nhieàu veà toân giaùo mình theo.
Nhöng chia seû vaø thoâng caûm khoâng coù nghóa uûng hoä, ñoàng thuaän, bôûi noãi lo aâu cuûa cha meï coâng giaùo khoâng thay theá hieåu bieát cuûa chính cha meï veà caên tính cuûa ñaïo Coâng Giaùo mình theo, vaø noäi dung giaùo lyù cuûa ñaïo Tin Laønh maø con mình vöøa gia nhaäp; cuõng nhö nhöõng caêng thaúng giöõa hai nhaø Coâng Giaùo vaø Tin Laønh cuøng chung moät xoùm khoâng theå laø chuyeän vónh cöûu, ñôøi ñôøi, khoâng bao giôø dôøi ñoåi.
Phaûi hieåu roõ töøng toân giaùo, phaûi naém vöõng töøng giaùo thuyeát, thoâng suoát giaùo lyù; tín ñieàu cuûa Ñaïo, ngöôøi ta môùi bieát con ñöôøng naøo phaûi choïn, nieàm tin naøo phaûi theo, vaø khi aáy, vieäc truyeàn giaùo, hoä giaùo môùi coù hieäu quaû. Baèng chöùng laø cha meï ñaõ baát löïc tröôùc vieäc caûi ñaïo cuûa con, vaø nhieàu ngöôøi ñaõ ñeå ngöôøi khaùc choïn tín ngöôõng thay cho mình, hay ñuùng hôn: “ñöùc tin” cuûa mình bò ngöôøi khaùc ñaåy ñöa, duï doã, mua chuoäc.
YÙ thöùc töï do tín ngöôõng, choïn moät toân giaùo, gaén boù ñôøi mình vaøo moät nieàm tin thieâng lieâng laø heä troïng, neân ngöôøi vieát trao göûi baïn, vaø qua baïn ñeán nhieàu ngöôøi khaùc, kieán thöùc veà caùc toân giaùo, nhö ñaõ chia seû vôùi baïn  “Phaät Giaùo vaø Coâng Giaùo”, nay ñeán löôït “Coâng Giaùo vaø Tin Laønh”, vaø seõ tieáp noái “Coâng Giaùo vaø Hoài Giaùo”… vôùi muïc ñích laøm saùng toû chaân lyù ñöùc tin tinh roøng, thuaàn khieát, chính thoáng, bôûi chæ coù moät Thieân Chuùa, moät nhaân loaïi.
Laøm coâng vieäc teá nhò naøy, ngöôøi vieát khoâng chæ xaùc tín nieàm tin cuûa mình, chia seû nieàm tin vôùi anh chò em ñoàng ñaïo, maø coøn giuùp anh chò em khoâng cuøng ñaïo haïnh phuùc hôn vôùi choïn löïa tín ngöôõng cuûa rieâng mình. Ñaïo laø con ñöôøng, neân khoâng coù chuyeän giaønh ñöôøng, chieám ñöôøng, chaën ñöôøng, phaù ñöôøng. Ñaïo laø choïn löïa thieâng lieâng cuûa taâm hoàn, neân khoâng theá löïc, phöông tieän vaät chaát naøo coù theå chieám ñoùng, khoáng cheá. Ñaïo laø daán thaân Toaøn dieän, Toaøn theå, vaø taän cuøng cuûa moät ñôøi ngöôøi, neân khoâng theå beû vuïn, caét nhoû, nhaäp nhaèng vaù víu. Ñaïo laø ñöùc tin “pha leâ”, neân khoâng  chòu caûnh “tranh toái tranh saùng”, laãn loän, hoå loán, hoà ñoà, bôûi ngöôøi coù ñaïo laø ngöôøi coù “Ñöôøng, Söï Thaät, vaø Söï Soáng”: Ñöôøng ngay chính, söï thaät troøn ñaày, Toaøn veïn, vaø söï soáng doài daøo, khoâng bao giôø caïn.
Taäp chia seû “Coâng Giaùo vaø Tin Laønh” trình baày nguoàn goác chung cuûa caû hai, vaø khaùc bieät cuûa caû hai, keå töø khi Martin Luther, cöïu linh muïc coâng giaùo taùch khoûi Giaùo Hoäi Coâng Giaùo vaø thaønh laäp moät giaùo phaùi môùi, coù teân Theä Phaûn, Caûæ Caùch cuõng goïi laø Tin Laønh, naêm 1523, taïi AÂu Chaâu.
Ngöôøi vieát khoâng chuû tröông vieát daøi, vaø chi tieát nhö moät bieân khaûo, nhöng coá thu goïn bao nhieâu coù theå, ñeå vaán ñeà ñöôïc hieåu vaø ñoùn nhaän nheï nhoõm, khoâng quaù naëng neà, bôûi ñi vaøo laèn ranh giöõa hai Giaùo Hoäi Coâng Giaùo vaø Tin Laønh, ngöôøi ta deã bò ngoäp vì nhöõng khaùc bieät giaùo lyù, nhöõng xung ñoät, ñoái khaùng daøi vaø khoác lieät cuûa quaù khöù, vaø voâ soá nhöõng laán caán, töôøng thaønh, raøo caûn hieän taïi khoù giaûi toûa.
Jorathe Nắng Tím


CHÚC MỪNG CÁC LINH MỤC CỦA CHÚA


Hình ảnh không thể quên, khó phai mờ và đầy ấn tượng thiêng liêng trong tâm hồn người tín hữu chúng con trong các thánh lễ truyền chức là giây phút tiến chức nằm phủ phục trước bàn thờ  để cùng cộng đòan và Giáo Hội nài xin ơn trợ giúp qua kinh cầu các Thánh. Hình ảnh ấy đẹp vì nói lên được cái bé nhỏ, mong manh của con người linh mục trước sứ vụ cao cả, khó khăn và sự cần thiết của ơn Chúa như điều kiện không thể thiếu của đời tận hiến.
Hôm nay, mừng kỷ niệm ngày chịu chức Linh Mục, chắc chắn cha đang nhớ nhiều những kỷ niệm của ngày trọng đại, khi Thiên Chúa tuyển chọn Cha vào hàng ngũ tư tế thánh thiện qua sự đặt tay của Đức Giám Mục .
Vâng, ngày đó, cha đã sống những xúc động ngập tràn, những giây phút hạnh phúc không thể viết nên chữ, gọi thành lời, những tâm tình thiết tha, dạt dào niềm tin yêu phó thác khi nằm xấp xin ơn, khi đôi tay được xức dầu thánh hiến, khi đón nhận chén thánh, khi khấn hứa mãi mãi vâng phục. Đó là những nét đẹp không gì có thể đẹp hơn, những giá trị không gì có thể thay thế của đời Linh Mục mà hôm nay chúng con được diễm phúc cùng Cha nhớ lại để tạ ơn Chúa và cầu xin cho những tâm tình sốt sắng, nồng nàn ngày thụ phong ấy được sống mãi và lớn mạnh mỗi ngày trong cha..
Chúng con hiệp lòng tạ ơn Chúa đã luôn gìn giữ Cha trong tình yêu  trung tín, phó thác và lòng nhiệt thành phục vụ Giáo Hội ; chúng con tạ ơn Chúa đã luôn có mặt đồng hành với cha trên đường truyền giáo, dù đường ấy không thiếu chông gai, trắc trở, hiểm nguy ; chúng con cũng cùng cha tiếp tục nài xin ơn phù trợ để đời Linh Mục của cha sẽ ngày càng thánh thiện, toả sáng, ngập tràn  ân sủng của Đức Kitô, vị linh mục thứ nhất và đời đời, là gương mẫu và lý tưởng của đời cha.
Xin Chúa tiếp tục ở với Cha  trong suốt đời Linh Mục, và nâng đỡ, phù trì Cha đến cây số sau cùng của hành trình tận hiến để Cha mãi là mục tử tốt lành, thánh thiện như lòng Chúa  mong ước.
Jorathe  Nắng Tím


Suy Niệm TIN MỪNG Chúa Nhật 24 Thương Niên B (Mc 8, 27 -35)


Sau nhiều phép lạ đã làm, Đức Giêsu đặt cho các môn đệ  một câu hỏi hóc búa, nhưng then chốt , và là  nền tảng,  trung tâm của Tin Mừng : “Anh em bảo Thầy là ai?”
Câu hỏi này tất nhiên đã là câu hỏi trong óc và trên môi miệng của tất cả mọi người đã gặp Đức Giêsu  hoặc đã nghe nói về Ngài. Trước những việc Ngài làm, lời Ngài dậy, người ta bàn tán xôn xao về Ngài ; người ta hỏi han về danh tính, lý lịch của Ngài ; người ta đoán già đoán non tương lai của Ngài ; và không ít người đã đặt  nghi vấn về Ngài. Bởi thế, khi nói về Ngài, người ta đã không thống nhất  một ý, nên “có người bảo Ngài là Gioan Tẩy Giả, kẻ bảo là Êlia, số khác bảo là một ngôn sứ nào đó” (Mc 8,28). Riêng các môn đệ, khi được hỏi : “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”  Phêrô đã nhanh nhẩu thay anh em trả lời : “Thầy là Đấng Kitô” (Mc 8, 29).
Phêrô đã trả lời chính xác, đã nói đúng danh tính của Đức Giêsu: Đấng Kitô, nghiã là xác tín căn cước đích thực của Thầy mình : Đấng Thiên Chúa sai đến để cứu dân. 
Nhưng  Phêrô có hiểu đúng ý nghiã của danh tính Đấng Kitô  của Thầy mình, hay cũng như những người Do Thái đương thời khao khát mong đợi một Đấng Kitô đầy uy lực để giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị ?
Chắc chắn  Phêrô đã hiểu không đầy đủ ý nghĩa  danh tính Đấng Kitô, nên Đức Giêsu mới  "bắt đầu dậy cho các ông biết” Con Người là ai và phải chịu đau khổ thế nào (Mc 8,31), điều mà các môn đệ không bao giờ dám và muốn nghĩ đến.  Nhưng sự thật còn bẽ bàng hơn, khi Phêrô tỏ ra chẳng hiểu gì về sứ mệnh và thông điệp của Đấng Kitô, khi ông “kéo riêng Đức Giêsu ra và bắt đầu trách Người” (Mc 8,32), vì “Người đã dậy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế, cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại” (Mc 8,31). Và hậu qủa là ông đã bị Đức Giêsu quở trách :  “Xatan ! Lui lại đằng sau Thầy ! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người” (Mc 8,33).   
Chúng ta nhận thấy Đức Giêsu đã dứt khoát không muốn các môn đệ  tiếp tục hiểu sai về sứ mệnh Đấng Kitô của Ngài, và muốn chấm dứt giai đọan các môn đệ hiểu lơ mơ, mù mờ về sứ vụ Cứu Thế của Ngài, và một cách trực tiếp, rõ ràng, Ngài cho các ông biết : Ngài sẽ phải chịu khổ hình và chết, nhưng sẽ sống lại sau ba ngày. 
Qủa thực, khi được mặc khải về cuộc thương khó sắp tới, hình ảnh Đấng Kitô vốn có trong đầu óc các môn đệ  từ những ngày đầu, đã  lập tức tan tành, vỡ vụn, thay bằng những hình ảnh thất bại tang thương, khổ hình đẫm máu, và chết chóc sầu thảm. Trước đe dọa  của đau khổ và sự chết, các ông đã đi từ bỡ ngỡ đến hoảng hốt, từ ngỡ ngàng đến hoang mang, từ nghi ngờ đến lo sợ. Và hầu hết các ông đã  không còn muốn tin Thầy mình là Đấng Kitô, khi ước mơ Thầy sẽ  giải phóng Ítraen, và nhóm môn đệ thân tín sẽ được ngồi bên phải, bên trái Thầy trong vương quốc vinh quang hoàn toàn tan biến, sụp đổ.
Ngày hôm nay, cũng như Phêrô xưa, chúng ta tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Đấng Thiên Chúa sai đến để cứu độ nhân loại, nhưng chúng ta muốn một Đấng Cứu Thế không biết đau khổ, một Hiến Chương Nước Trời không Thánh Giá, một tình bạn với Đức Kitô không cần sám hối, trở về, và một lịch sử nhân loại không ơn cứu độ. Chúng ta cũng mơ ước một Đấng Cứu Thế quyền năng và chỉ làm phép lạ ; đồng thời người môn đệ đi theo Đức Kitô sẽ không theo một Thiên Chúa vác Thánh Giá và chịu đóng đinh, nhưng theo một minh quân, một “Thiên Chúa các đạo binh” nghiền nát quân thù dưới chân và lẫy lừng chiến công hiển hách.  
Khi loan báo cuộc khổ hình và cái chết, Đức Giêsu không biện hộ cho đau khổ, vì đau khổ không phải là điều Ngài tìm, nhưng điều làm vinh danh Thiên Chúa chính là tình yêu, và với Đức Giêsu, cao điểm của đau khổ  trùng hợp với tuyệt đỉnh của Tình yêu.Tình yêu và đau khổ gặp nhau  trên Thánh Giá. Tình Yêu và Đau Khổ trùng phùng nơi Ngài. Tình Yêu và đau khổ  là một mầu nhiệm, và mầu nhiệm này hệ tại ở việc Thiên Chúa Cha đã cho phép đau khổ “hành hạ” chính  Con Một yêu dấu của mình.
Là mầu nhiệm, đau khổ và cái chết đi qua cuộc sống con người, nhưng không bao giờ chúng có thể làm phai nhạt  hoặc xóa bỏ  tình yêu và niềm hy vọng, bởi  Đức Giêsu, Thiên Chúa Cứu Độ đã sống mầu nhiệm đau khổ và chung phần thân phận phải chết với con người. Chính Đức Kitô, nhờ mầu nhiệm khổ nạn và chết của Ngài sẽ làm sống lại những ai phải chết và làm hoan lạc những ai phải khổ đau bằng sự phục sinh vinh quang của Ngài.
Như thế, sự sẵn sàng trước đau khổ và cái chết sẽ là thái độ phó thác của tình yêu, nhờ tín thác vào Đức Kitô, Đấng biết giá trị cứu độ của đau khổ, và luôn âu yếm nhìn chúng ta trong thử thách với đôi mắt của người cha yêu thương, nhân hậu. Lòng tín thác ấy cho phép chúng ta bước đi bình an trong sức mạnh và ánh sáng của Đức Kitô, để không ngần ngại mang lấy gánh nặng của khổ đau với một tình yêu luôn hiện diện. Cũng với lòng tín thác, chúng ta không tưởng tượng hay vẽ trước những khổ đau của ngày mai, nhưng  vui lòng đón nhận khi khổ đau hôm nay đến từ tay Thiên Chúa, như lời mời gọi của Đức Kitô chịu đóng đinh đối với những người Ngài yêu, để họ được cùng Ngài đi vào vinh quang qua đau khổ, đến sự sống qua sự chết, vào hạnh phúc đời đời  qua hành trình thử thách trần gian.
Lậy Chúa, như thánh Tông đồ Phêrô, chúng con đã không hiểu sứ mệnh của Đức Giêsu và nhiều lần, chúng con đã  theo Xatan ngăn cản sứ vụ cứu thế của Ngài, khi khước từ đau khổ như đường vào hạnh phúc, chối bỏ Thánh Giá như đường dẫn đến sự sống, và phủ nhận Đức Giêsu chịu đóng đinh là Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Qùy dưới chân Thánh Giá, chúng con xin Chúa ban Thánh Thần để chúng con chân nhận Thánh Giá là mầu nhiệm cứu độ của Đức Kitô và suốt đời được  ở lại với Đức Kitô, Đấng đã chết và sống lại trong niềm vui bao la, sâu thẳm của mầu nhiệm Tình Yêu và Thánh Giá.
Jorathe Nắng Tím
Các Bài đọc Chúa Nhật 24 TNB, Quý vị tham khảo tại đây : http://tgpsaigon.net/baiviet-tintuc/20180911/43896