Khi bắt đầu yêu ai, ta làm tất cả để họ yêu ta. Nếu một mình làm không
xong, ta nhờ bạn bè, gia đình sắp xếp, đẩy đưa thêm. Công việc quả không dễ,
nhất là khi đối tượng lại đẹp, có nhiều khả năng và thuận lợi hơn ta.
Một trong số những chiến thuật thường được số đông xử dụng là nói về
mình, nói về những cái mình có, cốt để tạo một niềm tin, đưa ra một bảo đảm với
hy vọng đối tượng sẽ yêu ta, theo ta, sống với ta vì thấy ta cũng có “cửa”, có
“số má”.
Khi nói về mình ta phải liệu lời cho khéo, cho hay, cho thuận tai. Để
được như vậy, tiên vàn phải tránh những khuyết điểm, những thiếu thốn và phải
che đậy những điểm tiêu cực, phải xoá bớt những vết nhăn, vết nám, vết sần sùi
trên thân xác, gia thế, cuộc đời.
Đức Kitô cũng bắt đầu biểu lộ tình của Ngài bằng nói, bằng tâm sự; nhưng
nội dung và cách vào chuyện của ngài có phần khác chúng ta.
Hôm ấy Ngài đi vào một làng thuộc miền Samaria. Trong khi các môn đệ đi
mua bán ngoài chợ, Đức Kitô lân la lại gần bờ giếng và chuyện trò với một người
đàn bà đang kín nước. Ngài vào đề bằng cách xin chị ta cho Ngài chút nước. Xin
ai điều gì tức là cần đến họ. Cần đến người khác vì mình còn thiếu, chưa đủ.
Đức Kitô đang khát và Ngài cần có nuớc để đỡ khát. Tuy ở ngay bờ giếng nhưng
Ngài không có gầu, không có dây kéo nước trong khi giếng quá sâu. Để có nước,
Ngài phải cần đến người đàn bà đang kín nước vì chị đang có tất cả mọi phương
tiện và điều kiện.
Khi khiêm tốn ngỏ lời: "Chị ơi, cho tôi xin tí nước",
Đức Kitô đã tế nhị nhập đề câu chuyện giữa Ngài và người đàn bà đang nhiều ray
rứt vì đã qua năm đời chồng. Và từ đó Ngài đã đi vào đời chị.
Hơn ai hết, Ngài có quyền và có khả năng đi thẳng vào đề cho chị ta biết
"Tôi là Đấng Thiên Chúa sai đến"; Ngài cũng không bị ngăn cấm để làm một "phép lạ nho nhỏ";
hoặc ít nhất Ngài cũng có thể "huỵch toẹt" cho chị ta biết Ngài là một tiên tri biết tất cả bí ẩn
của đời chị.
Quả thật nếu là ta trong trường hợp này, chắc chắn ta đã lên lớp, thuyết
trình một hồi lâu về "lý lịch huy hoàng, thân thế tuyệt vời, thành tích
hoành tráng" của đời
ta và người đàn bà kia chỉ còn biết phục lăn, tấm tắc khen ngợi và theo ta suốt
đời.
Ngỏ lời xin nước, Đức Kitô đã
muốn đi vào đời chị, vào đời mỗi người bằng chia sẻ chân thành về nhu cầu của
chính mình. Là Thiên Chúa, Ngài không cần ta, nhưng vì là "Thiên Chúa
làm người" nên Ngài muốn trở thành như chúng ta với tất cả mọi nhu cầu
của một con người, một đời người, từ nhu cầu sinh tồn như ăn uống, ngủ nghỉ,
nhu cầu tình cảm cần yêu và được yêu đến những nhu cầu thiêng liêng như đi tìm
Tuyệt đối nên Ngài cần ta và xin ta.
Như đã chia sẻ ở trên, nhìn vào
nhu cầu của người mình yêu là yêu họ thật, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tình yêu
thật còn đòi hỏi một điều kiện bên cạnh là nói với người yêu những nhu cầu của
mình. Có như thế ta mới có thể giữ mãi được nét đẹp của tình nhân loại. Bởi khó
có thể cảm thông với người khác nếu tôi chẳng có nhu cầu gì để trông chờ, chẳng
có gì tìm kiếm, đợi chờ nơi người tôi yêu. Bởi không thể chia sẻ bình đẳng nếu
tôi chỉ cho đi mà không bao giờ nhận lãnh. Không có nhu cầu trong cuộc sống hay
không đợi chờ gì nơi người mình yêu, ta sẽ quên đi thân phận bất toàn của đời
mình và sẽ kiêu ngạo tự phong mình làm thủ lãnh trong tình yêu, độc tài trong
đời sống trong khi tình yêu lại không bao giờ chấp nhận chung sống với khuynh
đảo, chung chăn với đàn áp kiểu chồng chúa vợ tôi, gia trưởng độc tài.
Nhìn thẳng vào nhu cầu của người
yêu và khiêm tốn nói về nhu cầu của mình, tình yêu sẽ giữ được thăng bằng cần
thiết nhờ thao thức dâng hiến, xây dựng đối tượng cùng với lòng khiêm hạ cần
được nâng đỡ của chủ thể. Và khi đó, yêu sẽ là cho đi hết mình và yêu cũng là
đón nhận hết tình. Hai người yêu nhau cùng thấy nhu cầu của nhau để chính những
nhu cầu đó sẽ được đáp ứng bởi nhau, nhờ nhau và cho nhau. Tình yêu quân bình
và đích thực trong ý nghĩa này sẽ biến cái tôi, cái anh thành "nhau",
một cái "nhau" tròn đầy, viên mãn bởi "tình yêu nhau"
này có sức mạnh thăng tiến và kiện toàn cả hai người yêu nhau.
Đức Kitô đã xin nước uống, người
phụ nữ đã không từ chối lời xin chân tình khiêm tốn của Ngài. Tình yêu chớm nở
trong hồn chị khi chị ân cần mời Ngài uống nước. Chị đâu ngờ rằng, ngay khi ngỏ
lời xin chị nước, Đức Kitô đã nhìn vào nhu cầu của đời chị. Ngài lân la đến
chuyện trò với chị là vì chị, vì thương chị, vì muốn chia sẻ tâm sự hằn sâu,
trĩu nặng của chị. Gầu nước chị cho đã giải quyết nhu cầu uống của Ngài, đã làm
dịu cơn khát rát bỏng trong cổ họng Ngài. Nhưng cùng một lúc, trái tim Ngài đã
cho chị một thứ nước khác mầu nhiệm, trường cửu hơn: nước hằng sống. Chính
nước này từ tình yêu cảm thông chia sẻ trong tim Ngài đã đem chị ra khỏi mọi lo
âu, mặc cảm từ lâu vốn rối bời, cắn rứt tâm can, đời sống chị. Nhờ Ngài, chị
trút được nhiều gánh nặng, gánh nặng mặc cảm tôn giáo, khi Đức Kitô căn dặn chị:
"Đã đến lúc không còn thờ Thiên Chúa hoặc trên núi này hoặc trong thành
thánh kia; nhưng tôn thờ Ngài trong tâm hồn và chân lý" (Ga 4,23 ); thứ đến là
gánh nặng luân lý khi Ngài giải tỏa ẩn ức về cuộc đời nhiều chồng của chị.
Nhưng điều quan trọng mà Ngài đã làm nơi chị là yêu thương chị. Ngài đã cho chị
biết tình yêu không có biên giới, và không một lề luật, định chế nào có quyền
hay có thể cấm cản sự sống của tình yêu. Chính chị đã ngạc nhiên hỏi Ngài:
"Tại sao ông là người Do Thái lại đến xin tôi nước, trong khi tôi là
người Samaria? Ông không biết giữa chúng ta có một mối thù truyền kiếp lâu đời
sau?” (Ga 4,9 ).
Với Đức Kitô, không có mối thù
nào có thể đứng vững trước thổn thức của trái tim và ngài đã minh chứng điều đó
bằng tìm đến yêu thương chị.
Lạy Đức Kitô, con xin gửi ghắm
tình con trong tim Chúa. Xin cho tình con luôn là tình người để luôn sống với
nhu cầu của đời người. Như Chúa, con học can đảm chia sẻ nhu cầu của người và
khiêm tốn nói lên nhu cầu của chính con. Bởi trong tình yêu không có "ân
nhân và người chịu ơn " mà chỉ có một thứ tình duy nhất và
trong tình yêu này, con cần yêu và muốn được yêu. Xin cho tình con luôn "người
" như tình Chúa, tình của một "Thiên Chúa làm người” đã
yêu con.