Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

KẺ TỐ CÁO (Lời Ngỏ)


Lời Ngỏ
        Một trong những nguyên nhân làm xã hội điên đảo, loài người bất hạnh, gia đình tan nát, đời sống khủng hoảng, tâm hồn bấn loạn, lo âu, bấp bênh, bất ổn là hiện tượng tố cáo lẫn nhau trước tập thể, bới móc, lột trần đời tư của  nhau trước dư luận, cầy xới những bí mật của nhau trước  ống kính truyền thông.
     Sống trong một thế giới ngày càng gian dối, xảo trá, lừa gạt, con người càng hao mòn vì ảnh huởng khủng khiếp của chiến dịch Tố Cáo; làm việc trong một bầu khí ngày càng ô nhiễm vì chủ nghiã ích kỷ, vị lợi nhuận, thời cơ, thực dụng, người ta càng kiệt lực vì sức công phá kinh dị của vi trùng Tố Cáo ; có mặt trong một xã hội mà lương tâm ngày càng bị coi thường, tâm thức tôn giáo tụt hậu, ý thức tội lỗi bị tẩy xóa, bạo lực được tôn dương, thì Tố Cáo càng được nhiều người xử dụng và chọn làm kế sách tuyệt hảo để thành công ; sau cùng, thời đại càng văn minh, khoa học càng phát triển, khả năng tiêu thụ càng nhiều, khao khát hưởng thụ càng tăng tốc, thì xảo thuật Tố Cáo càng tinh vi, hiệu nghiệm trong tính phi nhân của nó. 
     Tố Cáo ngày nay đã trở thành một mốt thời trang. Bằng chứng hở ra là viết thư nặc danh  tố cáo, hơi một chút là "lên mạng" đe doạ, đụng nhẹ vào lông chân là hăm he "dậy cho biết thế nào là lễ độ", không vừa lòng vừa ý là bạt mạng, xả láng phát tán đời tư của đối phương trên "live stream", chỉ một chút xíu quyền lợi chưa kịp được đáp ứng là đơn từ, tờ rơi mạ lỵ tự do vương vãi. Nhiều người tự hỏi tại sao và từ khi nào con người ngày nay không còn có thể nói chuyện được với nhau và mất hết khả năng trao đổi, cảm thông, bởi người ta qúa dễ dàng lột trần nhau trước tập thể, phơi bầy nhau trước quần chúng, trừng trị nhau trước đám đông. Nhân phẩm của người khác không còn giá trị, bởi chính họ đã bán rẻ giá trị làm người của mình khi hồ đồ tố cáo người khác, mà lương tâm vẫn im lìm, chai đá. Người ta tố cáo nhau đơn giản đến độ không còn chút trơ trẽn, hổ thẹn với chính lương tâm trước nội dung tố cáo được dàn dựng trăm phần trăm, tự biên tự diễn đến kinh tởm. Đó là nguy cơ chúng ta đang đối diện, một nguy cơ không được quan tâm đúng mức, bởi đã mất tính nguy cơ, chỉ vì nguy cơ tràn lan, như cơn nước lũ mà người ta phải chấp nhận sống chung, nếu còn muốn sống.
    Sở dĩ người viết đặt thành vấn đề câu chuyện Tố Cáo vốn đã xưa như ngày đầu tạo dựng nhân loại, khi Ađam tố cáo vợ mình, và Evà tố cáo rắn độc Satan (x. St 3,11-13)  là vì hiện tượng tố cáo lẫn nhau không còn là chuyện bên lề, chuyện hi hữu, chuyện ít xẩy ra, nhưng đang là vi khuẩn nguy hiểm làm sốt cả xã hội, làm nhức nhối Thân Thể Đức Kitô, làm chết đứng nhiều tâm hồn thiện chí, làm tiêu tan không biết bao nhiêu niềm hy vọng mới đơm chồi. Hiện tượng Tố Cáo nguy hiểm và cần được gấp rút nhận diện, vì đây là công việc ma mãnh của Satan và bè lũ. Chúng luôn cố che mặt, hoá trang, ẩn núp  dưới muôn hình vạn trạng, và nhân danh đủ thứ cơ cấu, tổ chức, kể cả phẩm trật "có thần quyền, năng quyền, bản quyền", và các đấng bậc uy nghi, thánh thiện để tha hồ tố cáo anh em mà không ai nhận ra chúng là kẻ Tố Cáo, như Kinh Thánh đã khẳng định :  Ma qủy là kẻ tố cáo,  ngày đêm nó tố cáo anh em trước toà Thiên Chúa (Kh 12,10).