Suy
Niệm Tin Mừng chúa nhật 27 - Đức Mẹ Mân Côi : Lc 1, 26-3
Mỗi lần đọc đọan Tin Mừng thiên sứ Gabriel truyền tin cho Đức Mẹ,
tôi lại có dịp chiêm ngưỡng và khám phá những nét đẹp mới, và luôn kỳ diệu
trong đức tin của Đức Maria. Lần này thì tôi thấy Đức Mẹ sợ và tin.
Thường thì người ta sợ khi đứng trước một sự kiện mà người ta
không biết rõ, nhưng chắc chắn sẽ đến. Người ta càng sợ khi biến cố "chắc
chắn sẽ phải đến" có khả năng đe dọa sự sống còn và hạnh phúc của
mình, chẳng hạn biến cố sẽ phải chết.
Người
ta cũng sợ những hậu qủa tất yếu do việc làm xấu, như tên sát nhân sợ khi bị
công an truy nã, kẻ lừa đảo sợ khi bị các nạn nhân săn lùng. Bên cạnh
những nỗi sợ ấy, còn nỗi sợ những việc xẩy ra ngoài sức tưởng tượng, vượt tầm
suy nghĩ, ước đóan, tiên liệu của mình.
Hôm
ấy, khi sứ thần lên tiếng chào, Đức Maria cũng đã sợ. Bằng chứng là sứ thần đã
phải lập tức trấn an : "Maria, đừng sợ!" (Lc 1,30). Đức Maria sợ
là phải, vì bất ngờ và trong một khoảnh khắc rất ngắn, Mẹ phải đối diện với
nhiều vấn đề và phải trả lời ngay lập tức đề nghị của Thiên Chúa
được sứ thần trình bày.
Mẹ
đã sợ trước bất ngờ được chào là người nữ đầy ơn phúc, Thiên Chúa sủng ái đặc
biệt, trong khi chưa bao giờ Mẹ dám nghĩ mình là người xứng đáng, mà chỉ dám
nhận mình là nữ tỳ hèn mọn, bất xứng. Mẹ sợ vì bất ngờ được đề nghị làm mẹ Đấng
Cứu Thế, trong khi Mẹ chẳng muốn làm mẹ ai, vì ao ước sống đời đồng trinh. Mẹ
sợ vì bất ngờ sẽ thụ thai mà không biết đến đàn ông. Mẹ sợ vì bất ngờ sẽ phải
làm mẹ vua, trong khi chỉ là cô thôn nữ bé nhỏ, vô danh của làng Nazareth
chẳng có gì đặc biệt và không mấy người lưu ý tới.
Chính
vì sợ mà Đức Maria đã xao xuyến thưa lại với sứ thần : "Việc ấy xẩy
ra thế nào được?" (Lc 1,34).
Qủa
thực, tất cả mọi đề nghị của sứ thần đều bất khả thi, bất khả thể đối
với Mẹ, vì không đề nghị nào đã là ước mơ, dự phóng, hay ước tính trong
tim óc của Mẹ ; không một mảy may trong những lời của thiên sứ đã nằm
trong ý nghĩ của Mẹ ; không một công việc nào do sứ thần mời cộng tác đã
nằm trong tầm tay của Mẹ. Mẹ sợ và hoảng hốt là điều dễ hiểu, và tự nhiên
đối với con người, và Mẹ là con người trăm phần trăm. Là người nên biết sợ
trước những bất ngờ vượt tầm, vượt sức. Là người nên phải sợ trước những đột
xuất không thể cam, không thể gánh, không thể thực hiện. Là người nên có lý để
sợ trước những đột ngột đến từ cõi trên, thuộc về thượng giới. Và ngoài những
bất ngờ vừa kể làm sợ, Đức Maria còn sợ chính sứ thần, vì sứ thần không là
người, nên có thể là ma hay oan hồn nào đó hiện về quấy
nhiễu.
Chúng
ta có khuynh hướng thần thánh hoá Đức Mẹ một cách vô tội vạ, nên dễ quên Đức Mẹ
là con người như mọi con người khác. Là người như mọi người, Mẹ cũng vui, buồn,
lo lắng, sợ hãi như chúng ta, chỉ khác chúng ta ở niềm tin. Mẹ tin khi vui, mẹ
tin lúc buồn, Mẹ tin trong hạnh phúc, Mẹ tin giữa thử thách, khổ đau và Mẹ tin
trong xao xuyến, lo sợ.
Thực
vậy, Đức Maria sợ như mọi người, nhưng Mẹ sợ và tin, tin ngay trong nỗi
sợ. Vì thế, Mẹ không còn sợ, vì đã tin. Đức Tin của Mẹ lấn át lo sợ, bao trùm
lo âu, giải giới lo lắng. Tất cả những lo sợ trước đức tin chỉ còn lại như áng
mây vắt vẻo, mong manh dưới cơn nắng chói chan của mặt trời. Mây vẫn có đó,
nhưng nắng làm mây không còn dầy đặc, nặng nề, xám đen, đe doạ.
Nhưng
làm sao Đức Maria đã có thể tin trong lo sợ, tin sứ thần không phải là ma, tin
những lời đề nghị của sứ thần là ý Thiên Chúa, tin mình thụ thai bởi quyền phép
Thánh Thần, tin mình là con nhưng làm mẹ Thiên Chúa, tin con mình cưu mang và
hạ sinh sẽ là Con Đấng Tối Cao và Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngôi báu Đavít, tổ
phụ Ngài. Trước mắt con người và trong suy đoán của con người, tất cả đều viển
vông, hão huyền, không thực, nên tin không dễ, vì không dễ tin.
Đức
Maria sở dĩ đã tin được những "bất khả thể, không có thể" từ
miệng sứ thần là vì Mẹ đã được chuẩn bị và tự chuẩn bị ngay khi còn thơ bé,
trên gối mẹ Anna để hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa. Sự sẵn sàng của Mẹ là
điều kiện cho tiếng Xin Vâng của đức tin qủa cảm. Được chuẩn bị và
tự chuẩn bị để thuộc về Thiên Chúa như nữ tỳ bé mọn, và tuyệt đối vâng phục,
Đức Maria đã cho phép những đề nghị không thể thực hiện bởi con người, thì
nay được thực hiện bởi Thiên Chúa nơi con người Mẹ. Đức Maria đã là người duy
nhất toàn tâm toàn ý cộng tác với Thiên Chúa để Ngài thực hiện những điều kỳ
diệu cho con người, nhưng với con người. Sự sẵn sàng của con người duy
nhất xứng đáng là Đức Maria đã thay đổi toàn bộ cục diện của nhân loại, nhờ mầu
nhiệm Nhập Thể được đề nghị bởi sứ thần và được Mẹ vui lòng chấp nhận trong
ngày Truyền Tin.
Để
sẵn sàng và mau mắn đáp trả đề nghị của thiên sứ, Đức Maria đã sống tâm tình
của người con trong gia đình Thiên Chúa từ thuở thơ ấu. Nhờ thế, Mẹ nắm bắt
được chương trình cứu độ đã được Thiên Chúa hứa từ ngàn xưa và được chuẩn bị
qua bao thế hệ. Nhờ nằm lòng lời các ngôn sứ, thông suốt Kinh Thánh và
lịch sử dân Chúa, Mẹ đã hiểu ngay ý muốn của Thiên Chúa trên Mẹ trong ngày
truyền tin. Nhờ suy gẫm trong lòng Lời Hứa sẽ xuất hiện một Trinh Nữ và
Trinh Nữ ấy sẽ đạp giập đầu Rắn Độc Satan, nên Mẹ hiểu ngay thời đại cứu thế đã
đến, giờ Thiên Chúa xuống thế làm người đã điểm và Lời Hứa từ ngàn xưa sắp được
thực hiện, nhưng chỉ riêng một điều đã làm Mẹ sợ : Trinh Nữ ấy
không là ai khác, nhưng là Mẹ.
Vâng,
đức tin của Đức Maria phải sâu sắc, qủa cảm lắm, mới có thể nhanh chóng đáp lại
lời đề nghị của sứ thần. Đức tin ấy cũng kiên cường, gan góc lắm mới có thể
liều lĩnh, không do dự Xin Vâng. Nhưng để có được đức tin qủa cảm, kiên cường,
sâu sắc, Đức Maria đã từng ngày sống niềm khát khao tìm kiếm thánh ý, từng
giây phút ngụp lặn trong Lời Chúa, cả cuộc đời chìm đắm trong tình yêu và hy
vọng của Thiên Chúa Cứu Độ.
Khi
cho Đức Mẹ biết : bà Êlisabét, chị họ của Mẹ đã mang thai được sáu tháng ở
tuổi già, cái tuổi mà không ai tin là còn có thể thụ thai, sứ thần không có ý
dựa vào đó mà dụ Đức Mẹ tin, nhưng chỉ có ý cùng Đức Mẹ xác tín : Thiên
Chúa mà Mẹ vâng phục, yêu mến, tín thác là Đấng làm được tất cả mọi sự, bởi
không có gì là không thể đối với Ngài.
Phần
chúng ta, trước nhiều nỗi sợ, trong cơn gian nan, chúng ta rất siêng năng chạy
đến với Chúa, nhưng gian nan qua rồi, và lo sợ không còn, ta mau chóng
chểnh mảng tìm kiếm Chúa. Vì thế, đức tin của ta không có nền tảng vì không cắm
rễ sâu trong hiệp thông, hiệp nhất với Chúa, và đức tin ấy chỉ đủ để kêu Trời
khi sợ, cầu Trời khi lo, lậy Trời khi đường đời bế tắc, và xin Trời khi bí kế,
thất vọng.
Chiêm
ngắm Mẹ là con người và là nữ tỳ hèn mọn nên biết sợ của Thiên Chúa, chúng con
cũng tôn vinh Mẹ là Nữ Vương của những kẻ tin, Mẹ các tín hữu. Xin dạy chúng
con biết tin để thắng vượt mọi lo sợ, dù là sợ đau khổ, sợ bị bỏ rơi, sợ
chết ; dù là lo ăn, lo mặc, lo hiện tại, lo tương lai, bởi nhờ Tin, chúng
con bình an, vui sống như Mẹ vì có Chúa trong cuộc đời ; vì Tin, chúng con
lên đường loan báo Tin Mừng bằng yêu thương, phục vụ như Mẹ đã đon
đả đi lên miền núi thăm chị họ Êlisabét và ở lại giúp đỡ bà, nhất là xin dạy
chúng con biết thao thức cho "Danh Chúa cả sáng", ước mơ
"Nước Chúa hiển trị", chăm chú lắng nghe, và chăm chỉ học
hỏi Lời Hằng Sống. Có như thế, chúng con mới không sợ trước mọi nỗi sợ, không
lo giữa biển đời đầy lắng lo, nhưng tín thác và bình an đi theo Chúa
và thực hiện thánh ý Ngài.
Jorathe Nắng
Tím