Bổn
phận lớn nhất, quan trọng nhất bao trùm các bổn phận khác và không một bổn phận
nào có thể thay thế, đó là bổn phận yêu thương con cái của cha mẹ. Nếu không cần
đến tình yêu cha mẹ thì Thượng Đế đã chẳng cần nhờ vợ chồng tiếp tay tạo dựng
con người; bởi Ngài có thể dựng con người từ những hòn đá, cục sỏi. Nhưng vì cần
tình yêu bảo bọc, âu yếm, Ngài đã cậy đến tình yêu cha mẹ để em bé được an
toàn, ấm áp, no nê. Nếu tình yêu không là nhu cầu tối cần thiết mang tính sống
còn cho em bé, thì tình mẹ, tình cha sẽ thừa thãi, vì cần chi người mẹ vất vả
mang thai và người cha tần tảo lo sữa uống, cơm ăn áo mặc?
Dường
như không ai không cảm nhận tình yêu người mẹ dành cho con khi bà mang nặng đẻ
đau, nuôi con từng ngày cho đến khi con trưởng thành, khôn lớn. Không ai quên
được hình ảnh cha mình với những nét nhăn lo âu cho hiện tại của con trên trán
và ưu tư đợi chờ tương lai xa xôi của con trong ánh mắt đăm chiêu. Tình cha cho
con cao như núi, tình mẹ thương con dạt dào như biển bao la. Và đó là sự thật
không thể chối cãi.
Sự
thật những người mẹ suốt đời không biết đến một thú vui, một ngày nghỉ, một tuần
lễ đi hè vì mải mê lo cho con, hết đứa này đến đứa khác. Sự thật về những người
cha suốt đời bận rộn vì đàn con hết đứa này đến đứa kia “mè nheo”, đòi hỏi. Sự
thật về những người cha, người mẹ chỉ nhận về mình hy sinh, thiệt thòi vì hạnh
phúc của con cái. Sự thật về những tấm lòng làm cha làm mẹ hiến dâng hết đời
mình cho con, lại tiếp tục dâng hiến chút đời còn lại cho cháu chắt.
Nhưng
cũng có những sự thật vì quá yêu con mà cha mẹ làm hỏng con, quá thương con mà
giết tương lai đời con, quá chiều chuộng con mà ngăn cản con trưởng thành, quá
âu yếm con mà biến con thành ấu trĩ, bạc nhược, quá bảo bọc con mà biến con
thành những thân “tầm gửi” tầm thường vì không bao giờ đứng nổi một mình. Đây
là những sự thật thưòng gặp và rất có thể rơi vào chính ta, nếu ta không cẩn thận
đề phòng.
1.
Thần
tượng con vì quá yêu con:
Hiện
tượng thần tượng con cái là hiện tượng gặp được nhan nhản trong nhiều gia đình.
Cha mẹ thần tượng con từ dáng đi kiểu đứng, từ mái tóc, làn môi đến lời ăn tiếng
nói, việc học, việc làm. Con cái tự nhiên nhẩy vọt lên làm “Thần”, và cha mẹ tự
động bảo nhau xây bệ để đặt “Tượng” con. Thần tượng ai là suy tôn người ấy, mà
ranh giới của “suy tôn” - “thờ phượng” không xa nhau bao nhiêu; vì thế người ta rất thường lẫn lộn,
vượt ranh, lấn làn.
Thần
tượng con là lấy con ra khỏi đời thường, cất đi cuộc sống làm người bình thường,
thường ngày của con, nhưng đặt con ở một đẳng cấp cao vời, vượt khỏi đời sống
làm người bình thường. Đứa con của đời sống bỗng trở nên Thiên Tử, con Trời,
con Phật, con Thánh ở một thế giới khác, trong khi thực tế cả cha mẹ và con cái
đều không thể vuợt khỏi ranh giới đời người. Tình trạng giằng co giữa đời và
thánh, người và Thần, thực và hư sẽ xé đôi con người đứa con và đẩy con xuống hố
sâu ảo tưởng về mình. Ảo tưởng về mình là không còn nhận ra sự thật về mình để
phải sống những hình ảnh vay mượn, bị gán ghép, và luôn luôn ảo do mình và người
khác tạo ra. Hậu qủa không thể tránh của cuộc sống ảo này sẽ là tình trạng trầm
cảm, mê loạn vì đánh mất chính mình.
Ta
thấy khắp nơi những cảnh lố bịch khi thần tượng con cái như say mê ca ngợi, bốc
bổng con cái trước mặt con và người khác, hay “nổ” chát chuá vào mặt người khác
về thành qủa luôn luôn tuyệt vời, tuyệt đỉnh, tuyệt chiêu, “tuyệt cú mèo “của
con mình mà không chút ngượng ngùng hay nể nang người đối diện. Có những cuộc
nói chuyện đang “đối thoại” biến thành “độc thoại” với chỉ một đề tài về những
kỳ công của con cái mình… Có những bà mẹ say mê hàng giờ “thuyết trình” không mỏi
mệt, sùi cả bọt mép, khàn cả giọng, trắng giã cả mắt về cô con gái mà nghe xong,
người ta có cảm tưởng vừa ở cung trăng với chị Hằng rớt xuống. Chẳng biết con
gái của bà thế nào, nhưng nghe mẹ mà đoán ra con, thấy mẹ mà hình dung ra con, nên
những điều bà trông chờ cho con gái đã chẳng bao giờ thành sự thật.
Thần
tượng con sẽ không mang lại lợi ích cho con, vì con sẽ không nhận ra sự thật về
mình. Nói cách khác, khi thần tượng con cái, cha mẹ đã đẩy con mình vào một thế
giới của gian dối, ở đó, tất cả những gì cha mẹ gán ghép, áp đặt, ca ngợi, nổ về
con đều là biạ đặt, vay mượn, kéo căng, nối dài, cường điệu, thổi phồng đến mức
tối đa. Sống như thế là sống ảo, sống không thực. Và không thực là vi trùng độc
hại tàn phá tuổi thơ nhanh chóng và hiệu qủa nhất.
Thần
tượng con mình còn đẩy chúng vào thế đứng cô độc vì bị cô lập giữa cuộc đời, bởi
mọi người. Vì quen nghe những chúc tụng, lời khen có cánh của cha mẹ, em bé sẽ
không còn nhận ra chân mình còn đạp đất mà tưởng chỉ còn đầu chạm trời. Ở dưới
đất, bên cạnh những con nguời phàm mà ứng xử phách lối hay tưng tửng lạc điệu như người cõi trên thì hỏi làm sao được sống
yên ổn, an bình, vui vẻ với người chung quanh?
Sau
cùng, thần tượng con sẽ làm hại chúng vì biến chúng sớm trở thành những đứa con
kiêu căng, tự mãn, thiếu tôn trọng người khác, lập dị, phức tạp, không quân
bình trong đời sống.
Nhưng
nguy hiểm hơn cả là chính cha mẹ khi thần tượng con cái đã không đặt con cái
như đối tượng yêu thương; ngược lại, một cách vô thức đã biến con mình thành
phương tiện để phục vụ chính tham vọng của mình. Các nhà phân tâm đồng ý với
nhau: khi thần tượng con cái, cha mẹ đã phóng trên con cái ước mơ lâu ngày bị ức
chế của chính mình và dùng con như phương tiện để thoả mãn các ẩn ức đó. Như thế,
cha mẹ đã thần tượng con cái là vì mình,
vì muốn thoả mãn tính ích kỷ tìm hư danh của mình hơn là vì yêu thương con.
2.
Nhượng
bộ con vì quá yêu con:
Bổn
phận yêu thương đòi cha mẹ giáo dục con nên những con người trưởng thành. Trưởng
thành là mục tiêu của giáo dục. Nhưng trưởng thành là gì?
Khi
vào đời, đứa trẻ còn non nớt, nên cần thời gian dài chung sống với người chung
quanh để học trưởng thành. Trưởng thành hệ tại ở khả năng độc lập bản thân;
nghiã là tự quản được đời mình, tự trách nhiệm trên sinh hoạt của mình, chấp nhận
được chính mình từ trong lắng đọng sâu thẳm của nội tâm, không chán ngán cuộc sống
bằng cách lẩn trốn trong những quan hệ không ý nghiã. Trưởng thành còn là khả
năng tự nhận ra giá trị của mình và đánh giá thực tại chung quanh. Người trưỏng
thành truy tìm sự thật bằng quy chiếu vào tha nhân. Truy tìm sự thật, phát huy
sự thật để thật với chính mình và với người. Nhờ sự thật, người trưởng thành chọn
lựa chính xác và nhờ chọn lựa chính xác, họ trở thành người hữu ích cho gia
đình, xã hội.
Như
thế, có những điều cha mẹ không thể cho phép con làm khi con chưa đủ trưởng
thành, vì không thể nhận ra tốt - xấu, lợi
- hại mà chỉ cha mẹ mới đủ khả năng và quyền hạn chỉ bảo, quyết định. Chẳng hạn,
có nhiều cha mẹ đại gia đã để con cái thả cửa phí phạm tiền bạc mà không hề
giúp con nhận ra giá trị của đồng tiền. Không cần biết đồng tiền đó từ đâu ra,
nhưng nhượng bộ con đến độ không dám ngăn cản con trong những lạm dụng quá đáng
đã đặt cha mẹ vào vị trí những nô lệ thay vì là cha mẹ, nhà giáo dục.
Cũng
có một số trường hợp nhượng bộ con vì mặc cảm tội lỗi, mặc cảm bỏ bê, thiếu
trách nhiệm với con. Tất cả đã đưa đến những hậu qủa khó lường: sự sa đoạ,
không thể lớn lên, trưởng thành của con cái.
Cách
chung, cha mẹ vì quá yêu con, sợ con buồn nên dễ dàng nhượng bộ con trong những
điều con không nên làm, không được phép làm. Không thiếu những cha mẹ đã nuông
chiều con mà nhượng bộ con đến độ không để con phải cố gắng bao giờ. Những nhượng
bộ phản giáo dục này sẽ đè nặng trên đời con và không cho chúng đạt tới tình trạng
trưởng thành cần thiết trong đời sống.
3.
Bảo
bọc con, ghìm giữ con thái quá vì yêu con:
Tất
cả những “thái quá, bất cập” đều nên tránh trong giáo dục. Buông lỏng và không
lo lắng, chăm nom con cũng như trói chặt con trong vòng vây của “tình yêu bảo bọc”,
cả hai đều nguy hiểm vì một bên làm con lạc lõng, mất hướng, một bên làm con ngộp
thở, không sống đời mình. Những bà mẹ quá thương con đã không muốn cắt giây
nhau gắn con với bụng mình. Những người mẹ “độc quyền sở hữu” này muốn biến con
thành phó bản, hình chụp của chính bà và thường bực bội khó chịu khi con yêu
người khác và bị người khác ảnh hưởng. Có những bà mẹ “giam cầm” con trai suốt
đời dưới trướng chở che toàn năng, toàn diện của mình và không để con trai sống
đời mình, cũng không được có bất cứ sáng kiến, chọn lựa riêng tư nào, ngoài những
gì từ mẹ. Ngay cả đời sống lứa đôi riêng tư, kín đáo giữa vợ chồng, bà cũng tìm
mọi cách can thiệp, chen vào giữa vì sợ mất con, sợ con không còn yêu bà khi có
vợ ở bên. Thảm họa mẹ chồng - con dâu phần lớn xuất phát từ tâm lý lệch lạc và
vô thức sở hữu, độc quyền của bà mẹ trên con trai mà trong bất cứ một tác phẩm
tâm lý gia đình nào, các tác giả đều đặc biệt lưu ý và đề cập.
Như
thế, yêu con mà giam hãm đời con là giết con ngay khi con chưa sống. Hãy nhìn
chim trời. Khi còn bé, chim cha chim mẹ rất thương yêu, chăm sóc, âu yếm chim
con; nhưng khi chim con lớn, đủ lông đủ cánh và trưởng thành, chúng được chim mẹ
chim cha dắt vào đời, giúp tung cánh bay trong trời rộng. Chim mẹ chim cha đã
không giữ mãi chim con dưới cánh “nhỏ bé, có gìới hạn” của mình, nhưng chuẩn bị
cho chim con làm đời mình và vào đời trong bao la vô tận của đất trời. Nhờ thế,
chim con mới được ríu rít bay trong trời rộng, và hân hoan đi làm cuộc đời
riêng ở những phương xa có tình yêu, hạnh phúc.
Yêu
con là bổn phận thiêng liêng, cao cả. Yêu con hơn cả yêu mình là lẽ sống của mẹ
cha. Nhưng yêu không đúng cách, yêu không đúng chuẩn mực, tình yêu “thái quá, bất
cập” sẽ phản tác dụng để thay vì xây dựng sẽ phá hoại đời sống con, thay vì đồng
hành sẽ phân rẽ, thay vì đạt mục đích trường thành sẽ mãi mãi ghim con trong ấu
trĩ, lệ thuộc.
Tình
yêu có đường đi, nguyên tắc và kỷ luật của nó. Và cha mẹ cũng không thể tự mình
ra khỏi những nguyên tắc, kỷ luật, đường đi của tình yêu.
Ước
mong con cái Bạn sẽ được tình yêu của Bạn bao phủ nhưng không phủ kỹ đến độ ngộp
thở, không bao kín đến độ làm mắt con mù
lòa không thấy được đường đi của đời mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét