Làm
người ai cũng mơ ước hạnh phúc, và cuộc đời mỗi người là hành trình đi tìm hạnh
phúc, bởi con người được sinh ra để hạnh phúc, mặc dù cuộc đời không luôn đẹp
như mơ, và đời người không mấy ai tránh khỏi “ba chìm, bảy nổi, chín
long đong”.
Chính
vì không ngừng khao khát hạnh phúc và miệt mài đi tìm hạnh phúc, nên ai cũng cảm
nhận thế nào là hạnh phúc, mà không cần định nghiã dài dòng, không cần biện
phân rành rọt, cũng chẳng cần chú giải thuyết minh nhiều giờ về hạnh phúc, cũng
như bất cứ người nào : trẻ hay già, giầu hay nghèo, bình dân học vụ hay
khoa bảng trí thức, da trắng hay da mầu, có đạo hay vô thần…, tất cả đều biết hạnh phúc là giá trị lớn lao, kho tàng qúy
báu, và lý tưởng tuyệt vời của đời làm người.
Tuy
tất cả đều cảm nhận, và ý thức về hạnh phúc, nhưng không phải ai cũng tìm kiếm
hạnh phúc giống ai, người nào cũng xây dưng hạnh phúc với cùng một cách thức, đi
tìm hạnh phúc trên cùng một con đường, bởi có người chọn chuyện ăn uống là hạnh
phúc ; có người cho quyền hành, vinh quang, danh vọng là hạnh phúc ;
lại có người lấy tiền bạc, của cải là hạnh phúc lớn hơn mọi hạnh phúc khác.
Cách chung, người ta ước mơ đối tượng vật chất là hạnh phúc phải đạt, và nghĩ rằng
khi đạt được đối tượng vật chất ấy, người ta sẽ không còn thêm được gì vào hạnh
phúc vốn đã mơ ước và thường tự mãn cho rằng đích thị đây là hạnh phúc viên
mãn, tròn đầy và trường tồn mà bấy lâu đã dầy công, vất vả đi tìm.
Nhưng
thực tế cho thấy các đối tượng vật chất khi đạt đuợc đã không luôn là hạnh
phúc, vì nhiều người rất giầu nhưng bất hạnh, rất quyền lực nhưng vô phúc, có mọi
sự nhưng tuyệt vọng, và bằng chứng là không ít người giầu kếch sù, danh vọng,
quyền lực, ảnh hưởng phủ kín cuộc đời, thế mà vẫn chán đời, chán sống, tự đi
tìm cái chết để chấm dứt đời làm người được coi như không hạnh phúc.
Sở
dĩ có tình trạng bất hạnh dù đạt được đối tượng vật chất đó là vì hạnh phúc đích thực không hệ tại ở tình trạng sở hữu những
đối tượng vật chất, như nhiều người lầm tưởng ; hạnh phúc không nhất thiết
được thành hình do nhiều quyền lắm của, hay do thế lực đầy mình, vinh quang tỏa
sáng, nhưng hạnh phúc được thai nghén, lớn lên, sinh sôi nẩy nở và tồn tại vĩnh
cửu do ý thức và ý muốn chia sẻ hạnh phúc với người chung quanh.
Nói
cách khác, hạnh phúc không còn là có gì, chiếm hữu được gì, nhưng là hạnh phúc
với ai, hạnh phúc với người nào, như hạnh phúc của một bữa ăn không do thịt
ngon, canh ngọt cho bằng ta vui vì được cùng mâm, đồng bàn với người ta thương,
thương ta ; hạnh phúc của một chuyến đi chơi xa không do khách sạn sang trọng,
phong cảnh hữu tình cho bằng sự có mặt của người đồng hành làm ta vui vẻ, sảng
khoái, bình an.
Vì
thế, tuy không phủ nhận sự đóng góp của yếu tố vật chất vào hạnh phúc, nhưng điều
quan trọng, yếu tố quyết định để có hạnh
phúc tròn đầy và bền lâu chính là “người
mà ta chia sẻ hạnh phúc với, cũng là người chia sẻ hạnh phúc với ta”. Điển hình là
khi được ở với người ta muốn chia sẻ niềm vui, sinh hoạt bên người ta muốn đem
lại hoan lạc, thì cả ta và người ấy đều chung hưởng niềm hạnh phúc ; hay đi
với người ta thương và thương ta, niềm vui sẽ nhân đôi, và hạnh phúc tăng lên gấp
bội, vì căn tính của hạnh phúc không là sở hữu thật nhiều, nhưng là chia sẻ
thương yêu. Bởi thế, khi yêu thương được chia sẻ, chính là lúc hạnh phúc nẩy mầm,
lớn lên.
Qủa
thế, tình yêu mới đem lại hạnh phúc thật, vì sống không tình yêu, sinh hoạt không “vì và với” những người
mình yêu, chúng ta không bao giờ tìm gặp hạnh phúc như lòng mong ước, như khát
vọng nóng bỏng tiềm tàng tận đáy sâu tâm
hồn mỗi người.
Nhưng
không luôn dễ được ở với người mình yêu và yêu mình, được sinh hoạt bên cạnh
người mình hiểu và hiểu mình, được sống với người mình muốn chia sẻ hạnh phúc
và họ cũng ước mong chia sẻ hạnh phúc với mình, bởi bất cứ ai cũng bị cản trở bởi
hàng rào ích kỷ, chỉ muốn mình hạnh phúc, mà không muốn chia sẻ hạnh phúc với
người, chỉ vun vén hạnh phúc cho mình, mà bỏ quên hạnh phúc của người ; mỗi
người còn bị bao vây, giam hãm bởi bức tường “cái tôi”, nên hạnh phúc
vẫn mãi là kho tàng qúy giá và hiếm hoi trong cuộc sống ; hạnh phúc vẫn
còn là lý tưởng mà từng ngày trong cuộc đời phải cố gắng vượt qua vô số chướng ngại
để vươn tới ; là thách đố “không
bao giờ được tự hào đã đủ, đã đạt đích”,
bởi hạnh phúc là đường dài của đời người, mà trên đó, từng giây phút bất cứ ai
cũng bị đặt trước thử thách rất cam go, và gay cấn, đó là bỏ con người để chọn
vật chất, từ chối chia sẻ hạnh phúc với con người, để một mình ích kỷ hưởng thụ,
phủ nhận căn tính hạnh phúc là yêu thương, chia sẻ hạnh phúc với người khác, để
tự phê chuẩn quyền chiếm hữu và ích kỷ một mình hưởng thụ hạnh phúc.
Ước
gì ngay từ bây giờ, chúng ta tập sống hạnh phúc bằng ý thức rằng không ai
có thể đơn độc hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là “hạnh phúc với ai”, vì căn tính của
hạnh phúc là tình yêu luôn đòi được chia sẻ.
Jorathe Nắng
Tím
0 nhận xét:
Đăng nhận xét