Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC CỦA THIÊN CHÚA



CON  ĐỪƠNG  HẠNH  PHÚC  CỦA THIÊN CHÚA
 Chỉ trừ khi chưa có trí khôn nên chưa biết chọn, hoặc không có quyền chọn, nhưng một  khi đã biết và có thể chọn, thì không ai chọn điều bất hạnh cho mình và cho người mình thương. Một định luật bất biến : ở đâu và thời nào, con người cũng khao khát hạnh phúc và  miệt mài đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc là mục tiêu của đời người, là đích con người phải đạt tới. Hạnh phúc thúc đẩy con người sống và làm việc ; động viên con người dấn thân, hy sinh ; nâng đỡ, tăng cường nghị lực giúp con người can đảm vượt qua thử thách. Và con người đánh giá cuộc đời mình dựa trên tiêu chuẩn hạnh phúc.
Đó là về phiá con người. Còn Thiên Chúa, Ngài có giúp con người thực hiện ước mơ hạnh phúc của họ không? Ngoài những con đường đi tìm hạnh phúc của con người, do sáng kiến từ trí khôn người,  được sáng chế từ bàn tay người, Thiên Chúa có chỉ cho con người đường hạnh phúc  nào dễ, ngắn, hiệu qủa hơn những con dường tìm hạnh phúc của con người không?  
Câu hỏi  vừa được gửi  đến Thiên Chúa, thì lập tức Chúa Thánh Thần hồi âm chúng ta qua tin nhắn : "Con đường hạnh phúc của Thiên Chúa" :
1. Thiên Chúa muốn con người hạnh phúc, khi dựng nên con người giống hình ảnh Ngài  (St 1,26-27):
      Có yêu ai, mới muốn người ấy giống mình, nên cha mẹ nào cũng vô vàn  hãnh diện khi thiên hạ trầm trồ : Sao cô cậu nhà mình lại giống ông bà đến thế, trông cứ như hai giọt nước, chẳng thể nào phân biệt được ! Sư phụ nào cũng mãn nguyện khi nghe học trò ngày càng trở nên giống mình trong tư tưởng, đường lối, phong cách ! Bởi càng yêu nhau càng muốn nên giống nhau trong mọi sự, nên Thiên Chúa đã muốn và đã làm cho con người được sinh ra giống Ngài, vì Thiên Chúa say mê và yêu thưong con người rất đỗi.
  Thiên Chúa muốn con người hạnh phúc như Ngài trong hạnh phúc  "Biết và Chọn", nên cho con người giống mình ở lý trí thông minh để nhận thức, suy tư, phán đoán, và ý chí tự do để tự quyết định. Kinh nghiệm cuộc sống cho ta thấy : người hạnh phúc là người có quyền biết, có khả năng  hiểu, có khả thể xem xét, quán triệt điều mình sẽ chọn lựa. 
    Thiên Chúa muốn con người hạnh phúc như Ngài trong hạnh phúc của Thiện Hảo. Sự thiện hảo được thể hiện khi con người  phân biệt lành - dữ, thiện - ác, xấu - tốt vì  con người được tạo dựng giống hình ảnh Thiên Chúa thiện hảo, và việc "tạo dựng này thì rất tốt đẹp" (St 1, 31). Dó đó, mỗi khi con người phân định  xấu - tốt, lành -dữ, tội- phúc là lúc con người khẳng định hình ảnh Thiên Chúa của mình và chung phần hạnh phúc của Thiên Chúa.
    Thiên Chúa muốn con người hạnh phúc trong tình yêu liên đới, hiệp thông của Ngài (St 3,8).Vì thế, trong hạnh phúc hiệp nhất của Ba Ngôi yêu thương nhau, con người được tạo dựng để sống với, để liên đới, hiệp thông với các đời sống khác, nên khi tình yêu liên đới, kết hợp,  hiệp thông rạo rực trong trái tim và cuộc đời, chính là lúc con người nhận ra hạnh phúc được tạo dựng giống hình ảnh Thiên Chúa .          
    Hình ảnh Thiên Chúa nơi mỗi  người khi được tạo dựng đã có lúc mờ phai vì tội lỗi, nhưng hình ảnh ấy không bao giờ mất  và mỗi người được mời gọi để "Thần Khí đổi mới, để được mặc lấy con người mới là con người đã được sáng tạo theo hình ảnh Thiên Chúa để thật sự sống công chính và thánh thiện" (Ep 4,23-24.)
2. Hạnh Phúc đích thực là Bình An
Người đời đi tìm hạnh phúc, nhưng con đường đến hạnh phúc của con người thường trở thành đường cụt : người mê làm giầu chọn của cải, tiền bạc làm hạnh phúc ; người háo danh chọn hạnh phúc cuối cùng là vinh quang ; người dâm dật lấy xác thịt làm đối tượng hạnh phúc, và trên đường mải mê tìm hạnh phúc, tất cả đều đã khám phá ra : tiền bạc, vinh quag, xác thịt không là hạnh phúc cuối cùng, không là hạnh phúc toàn vẹn, không là hạnh phúc lâu dài, không là hạnh phúc đích thực, không là hạnh phúc mang lại niềm vui.Và hạnh phúc không mang lại niềm vui, sao có thể được gọi là hạnh phúc ?
Như thế, rất có thể con người nhận diện sai hạnh phúc, hay lầm tưởng những gì mình hăng say đi tìm là hạnh phúc? Thế nào đi nữa, thì căn tính của Hạnh Phúc cũng phải một lần đặt lại với mỗi người, bởi chúng ta được sinh ra cho hạnh phúc, làm người để hưởng hạnh phúc và đường đời là hành trình đi tìm hạnh phúc.
a. Mọi người đều khao khát bình an, như hạnh phúc  tuyệt vời :
Bình an là tình trạng hài hoà tốt đẹp, không chỉ giữa  ta với người khác, mà còn giữa ta với Thiên Chúa, và giữa ta với ta. Đó là tình trạng sâu lắng thư thái, an nhiên tự tại, tràn ngập niềm vui hy vọng. Chúng ta không chối cãi  tình trạng hạnh phúc khi dư thừa của cải, đầy danh vọng, và  tình dục được thoả mãn, bởi nếu xác thịt, tiền bạc , danh vọng không cho ta hạnh phúc thì ta đâu có nhọc công đi tìm.Cứ nhìn người tham lam cười tít mắt trước đống hột xoàn, kim cương vừa trúng mánh, và niềm vui vỡ toang của người háo danh trên  khán đài danh dự trước hàng vạn người giơ tay chúc tụng vạn tuế, thì biết hạnh phúc do tiền của và danh vọng mang lại lớn như thế nào. Tuy nhiên, hạnh phúc ấy không là hạnh phúc tuyệt vời, tuyệt đối, vĩnh cửu vì những giới hạn:
- Do nguồn gốc của hạnh phúc : Những hạnh phúc này phát xuất từ những tương đối, chóng qua và không hoàn hảo, nên cũng tạm bợ, chóng vánh và nhiều thiếu sót.
- Do khao khát tuyệt đối của chủ thể: Chủ thể thì khao khát tuyệt đối, trong khi hạnh phúc do tiền của, danh vọng, xác thịt đem đến luôn  tương đối, nên tạo một chênh lệch đáng kể, một hố cách không thể lấp đầy, một khoảng cách vời vợi giữa hạnh phúc rất tương đối có được và khao khát hạnh phúc  tuyệt đối luôn đốt cháy tâm hồn.
  Vì những lý do trên mà chúng ta không bao giờ tìm được hạnh phúc tuyệt vời, tuyệt đối và dài lâu nơi của cải vật chất, vinh quang và xác thịt, vì bản chất của hạnh phúc này tự nó là chóng qua, chưa kể còn là nguyên nhân của nhiều phiền toái, khổ đau khác. Cũng vì thế mà đường tìm hạnh phúc của con người mãi vô tận, và dường như không bao giờ đến đích, vì loanh quanh với những giá trị tương đối như danh - lợi - thú, và  luẩn quẩn bên tình - tiền- tài, để suốt đời mải mê đi tìm mà chưa một lần thực sự gặp được hạnh phúc thật. 
 Khi loanh quanh, luẩn quẩn với những hạnh phúc được đích danh gọi tên Tình Tiền Tài đó, con người khám phá ra một sự thật rất quan trọng, đó là hạnh phúc được gọi tên mà họ nắm bắt không đem lại niềm vui dạt dào, sâu lắng, và hoan lạc trong vắt, bền lâu, mà chúng ta gọi chung là Bình An, tình trạng tuyệt vời của hạnh phúc.
b.Thiên Chúa  ban Bình An, như hạnh phúc của chính Ngài
Vì Bình An đến từ tình yêu nên hai người yêu nhau tìm ở nhau  Bình An như hạnh phúc thứ nhất, trên tất cả mọi hạnh phúc. Họ hạnh phúc vì được  bình an trong vòng tay ôm, bình an bên bờ vai, bình an trên môi hôn, bình an trong hơi ấm ân ái. Họ hạnh phúc vì có bình an bên  nhau, với nhau và trong nhau. Tình Yêu cho họ bình an và họ chỉ nếm được ngọt ngào của hoa trái tình yêu này khi ở họ có tình yêu.
Thiên Chúa là Tình Yêu, và Bình An là ơn sủng của Tình Yêu nơi Ngài, nên yêu ai, Ngài ban bình an cho người ấy; đến đâu, Ngài ban bình an cho nhà ấy; tha thứ cho ai, Ngài ban bình an như hạnh phúc của chính Ngài, và Bình An là dấu ấn của hạnh phúc, dấu ấn của Tình Yêu Ngài dành cho con người.
3.Vinh Danh Thiên Chúa là con đường  hạnh phúc Thiên Chúa đề nghị với chúng ta:
Khẳng định bình an là hạnh phúc bền vững con người nên kiếm tìm, vì chỉ bình an mới toàn diện, toàn phần, sâu lắng và dài lâu; hơn nữa, chính Thiên Chúa cũng chọn cho con người Bình An như hạnh phúc lớn nhất và cao qúy nhất. Nhưng con đường để đạt được bình an là những con đường nào? Thưa chỉ có một con đường:  Vinh Danh Thiên Chúa.
 Vinh danh Thiên Chúa là con đường các thiên thần đã loan báo trong đêm Giáng sinh của Con Thiên Chúa; vinh danh Thiên Chúa là chià khóa mở kho báu hạnh phúc Bình An, mà thần thánh đã lên xuống hát vang trong đêm hồng phúc; vinh danh Thiên Chúa là kim chỉ nam của thiên đàng gửi cho trần thế trên đường tìm hạnh phúc đích thực.
a.Vinh Danh Thiên Chúa là con đường  hạnh phúc đích thực  của mọi người:
Khởi đi từ chân lý nền tảng: con người được Thiên Chúa dựng nên cho chính Ngài, con người được sinh ra cho chính Thiên Chúa, nghiã là từ trong lòng mẹ, Thiên Chúa đã yêu thương, săn sóc con người, Ngài đặt con người trên lòng bàn tay để âu yếm, ở với và từng bước đồng hành , để rồi ở cuối đường đời, con người hạnh phúc trở về với Ngài là cùng đích và nguyên thủy. Vì thế, lẽ sống của con người  là Chúa, ý nghiã cuộc sống con người là Chúa, động lực sống của con người là Chúa, và cùng đích của hành trình đời  người cũng là Chúa.Thiên Chúa là tất cả của con người và bao trùm mọi sinh hoạt đời sống con người. Đó là điều Thiên Chúa muốn, và Ngài đã quan phòng, sắp đặt cho con người như vậy. Từ đó, việc làm vinh danh Thiên Chúa trở nên vinh dự, nghiã vụ và sự cần thiết cho con người được hạnh phúc.
Vinh danh Thiên Chúa là tìm gặp Thiên Chúa, Đấng là  Tình Yêu  cứu độ; là kể cho mọi người nghe Chúa đã yêu tôi thế nào, và giới thiệu Thiên Chúa  cho hết mọi người không trừ ai; là làm tất cả cho Nước Chúa đến trong mọi tâm hồn, Lời Chúa được mọi người lắng nghe, ơn Chúa vào được mọi nhà để tất cả được đổi mới, chúc phúc. Tắt một lời, làm vinh danh Chúa là yêu mến và phụng sự Chúa trong mọi người.     
b.Bình An là kết qủa tất nhiên của  “Vinh Danh Chúa” :
Đêm Giáng Sinh, các thiên thần đã không chỉ hát vang : “Vinh Danh Thiên Chúa trên các tầng trời”, mà còn vang hát : “Bình An dưới thế cho người thiện tâm”.
 Thiện tâm đây là những tâm hồn thuộc về Chúa, và người thiện tâm là người chuyên chăm lo việc làm vinh danh Ngài. Từ ý nghiã đích thực của thiện tâm là kính sợ Thiên Chúa, con người được mời gọi làm vinh danh Chúa để có bình an là hạnh phúc đích thực. Bình an trở thành kết qủa tất yếu của việc vinh danh Thiên Chúa, nên ở đâu có Thiên Chúa được vinh danh, ở đó có an bình; ở đâu có tâm hồn tìm vinh danh Chúa, ở đó, bình an ngự trị, bởi Thiên Chúa là Tình Yêu, nên ở đâu có Ngài, thì tràn trề ơn bình an của Ngài; ở đâu có Thiên Chúa, ở đó hoa trái Tình Yêu của Ngài là  Bình An tuôn trào, phủ ngợp.
Không khác đêm Giáng Sinh, sau khi sống lại, món quà phục sinh Đức Kitô trao tặng các tông đồ và những ai Ngài đã gặp cũng chỉ là “Bình An cho anh em!” ( Lc 24, 36; Ga 20,19)
Tìm vinh danh Chúa là không tìm mình, không tìm danh lợi thú, không tìm hạnh phúc ở những giá trị chóng qua, tương đối, hữu hạn.Tìm vinh danh Chúa là “nhỏ đi từng ngày, để Thiên Chúa mỗi ngày được lớn lên” .Tìm vinh danh Chúa là đặt để hy vọng nơi Chúa, Đấng hướng dẫn lịch sử nhân loại và lịch sử đời mình. Tìm vinh danh Chúa là trở nên “mọi sự cho mọi người” với tinh thần và thái độ của  tôi tớ bất xứng và vô dụng.Tìm vinh danh Chúa là quên mình, quên lợi riêng mình, quên cả mạng sống mình vì hạnh phúc của anh em. Tìm vinh danh Chúa là ngoan ngoãn tín thác, và vâng phục thánh ý như em bé đơn sơ trao phó vận mệnh đời mình trong tay mẹ. Và tìm vinh danh Chúa là khiêm tốn thân thưa từng phút giây trong suốt cuộc sống: “Lậy Chúa, này con đây!”.
Qủa thực, con người là thụ tạo, vì được sinh ra và tạo thành, nên mải mê tìm kiếm vinh danh mình là điều vô lý và lố bịch, bởi ai lại vinh danh thụ tạo, thay vì vinh danh Đấng chủ tạo? Ai lại chạy theo vinh quang của một sản phẩm, mà quên vinh danh người đã tạo nên sản phẩm đó? Ai lại thần thánh hóa con người, thượng đế hoá  thụ tạo, trong khi con người chỉ là bụi tro, được tạo dựng từ tro bụi và phải trở về với tro bụi? Tro bụi vinh danh bụi tro thì vinh quang ấy cũng chỉ là tro với bụi.
  Có mấy người đi tìm vinh quang của chính mình đã tránh khỏi ê chề thất vọng, vì vấp ngã trước những giới hạn của chính mình, té nhào trước những tầm thường, khiếm khuyết của chính mình, bởi tự thân con người là bất toàn, mang yếu đuối, và nhiều giới hạn. Hầu hết chúng ta đã có kinh nghiệm thương đau  khi thần tượng chúng ta xây bị sụp đổ, siêu sao chúng ta tôn thờ bị vỡ  vụn tan tành, người chúng ta “tâm phục khẩu phục” bỗng biến thái tồi tệ, đáng khinh, đáng ghét. Kinh nghiệm còn cho ta nhiều phen mắc cở, dở khóc dở cười với chính mình, vì trước đó đã trót “nổ qúa mạng”  khi vinh danh mình, ca tụng, bốc thơm mình,  nhưng thực chất của mình thì rỗng tuyếch, non nớt, tầm thường, tội lỗi với thực trạng tâm hồn hoang vắng đến rợn người.
Vì thế, đảo ngược con đường có khởi điểm là Vinh Danh Chúa và thay bằng vinh danh chính mình, hoặc vinh danh con người nào đó là đi ngược đường Hạnh Phúc Thiên Chúa đã đề nghị. Ngược đường Thiên Chúa muốn vì con người tự bản tính không được sinh ra để vinh danh con người, nhưng để Vinh Danh Thiên Chúa, và chỉ khi con người làm Vinh Danh Chúa như bản tính của mình đòi hỏi, lúc đó con người mới được bình an, là hạnh phúc viên mãn, tròn đầy.Trái lại, khi vinh danh chính mình, con người sẽ nhận về mình và  xã hội mình sống toàn bộ  bất hạnh, bất an, bất ổn,bất lợi, bất toàn, bất bình, bất công, bất chính, bất trị, bất tuân, bất đắc dĩ, bất đắc chí.. Tắt một lời, con người sẽ rơi vào tình trạng hỗn độn, mất trật tự  ở mọi bình diện khi từ chối Vinh Danh Thiên Chúa mà chỉ  tìm vinh danh mình.
Như thế, tìm vinh danh Chúa là con dường duy nhất để bình an đích thực, nói cách khác,  bình an chính là phần thưởng Thiên Chúa ban cho những tâm hồn tìm kiếm vinh quang Ngài, và tình trạng bất an, bất ổn của tâm hồn là hậu qủa không thể tránh của những người thay vì tìm vinh danh Chúa lại tìm vinh danh con người.  Sở dĩ như vậy, vì chỉ một mình Thiên Chúa mới là Tình Yêu đích thực, Nguồn Sống đích thực, Bình An đích thực, và ở ngoài Thiên Chúa, không gai có thể ban cho chúng ta Tình Yêu, Sự Sống và  Bình An. 
Vâng, Thiên Chúa dựng con người theo hình ảnh Ngài để con người thuộc về Ngài, sống và chết cho Ngài, đến từ Ngài và trở về với Ngài. Khởi điểm, cũng như xuyên suốt hành trình và đích tới là Chúa. Không có khởi điểm nào khác ngoài Chúa; không có hành trình nào lọt ngoài vùng phủ sóng của Chúa, để rối tất cả quy về một mình Chúa ở đích tới sau cùng.Chúa nắm giữ vận mạng mỗi người, và chính Ngài làm chủ con đường hạnh phúc trên đó con người đi.    
Con đường hạnh phúc đích thực Chúa hướng dẫn là con đường tìm Vinh Danh Chúa, để rồi mọi sự khác, trong đó có Bình An của chính Chúa, có hoa trái dịu ngọt của Tình Yêu là chính Chúa mãi mãi làm hoan lạc tuổi thanh xuân chúng con.
Jorathe Nắng Tím