THIÊN CHÚA TỎ MÌNH CHO MUÔN DÂN
Đến
một nơi chưa một lần đến, gặp một người chưa một lần gặp, ta phải tự giới thiệu,
nếu không được ai đó đã quen biết trước giới thiệu ta cho những người xa lạ, lần
đầu tiên gặp gỡ.
Ngôi
Lời của Thiên Chúa đã tỏ mình cho nhân loại bằng cả hai cách : được người
khác giới thiệu và tự giới thiệu :
Được
người khác giới thiệu, khi Ngôi Lời được Chúa Cha dùng hẳn một dân tộc được tuyển
chọn là Ítraen để giới thiệu, và trao cho lịch sử của dân tộc này một sứ vụ rất
quan trọng, là chuẩn bị công trình Nhập Thế, Nhập Thể để cứu chuộc của Ngôi Lời
Thiên Chúa là Đức Giêsu Kitô.
Thực
vậy, bên cạnh sứ vụ làm chứng giữa các dân tộc chân lý Thiên Chúa Giavê là
Thiên Chúa duy nhất, dòng dõi của tổ phụ Ápraham còn mang một trọng trách khác
nữa là loan báo từ hàng ngàn năm trước, qua các ngôn sứ là những người được
Thiên Chúa chọn trong dân để báo trước Đấng Thiên Sai sẽ đến để cứu chuộc loài
người, mà hình ảnh về Ngài đã được mô tả như
sau “trong sách ngôn sứ Isaia : Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa
đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã
sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được
sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa”
(Lc 4,17-19).
Và
khi thời gian đã đến, Ngôi Lời được Gioan, người anh họ được Thiên Chúa tuyển
chọn làm Tiền Hô giới thiệu cho mọi người
“như có lời chép trong sách ngôn sứ
Isaia rằng : Có tiếng người hô trong hoang địa : Hãy dọn sẵn con đường
cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng phải lấp cho đầy, mọi
núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải
san cho phẳng. Rồi hết mọi người sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” (Lc 3,4-6).
Gioan
đã vừa giới thiệu Đức Giêsu, vừa tự giới thiệu mình : “Tôi là tiếng người
hô trong hoang địa : Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi” (Ga 1,23), “Có
Đấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép
cho Người. Tôi làm phép rửa cho anh em trong nước, còn Người, Người sẽ làm phép
rửa cho anh em trong Thánh Thần” (Mc 1,7-8). Ấn tượng hơn cả là một hôm kia, khi
ông Gioan thấy Đức Giêsu tiến về phía mình, thì
liền nói : “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian.
Chính Người là Đấng tôi đã nói tới khi bảo rằng : Có người đến sau tôi,
nhưng trổi vượt hơn tôi, vì có trước tôi” (Ga 1,29-30).
Không
chỉ được giới thiệu, Ngôi Lời còn tự giới thiệu mình dọc suốt Tin Mừng, đặc biệt
trong đêm Giáng Sinh, Ngài tự giới thiệu mình
dưới hình hài “một trẻ thơ sơ sinh bọc tã, nằm rong máng cỏ”, như sứ thần
Chúa đã nói với các mục đồng khi hiện ra báo cho họ tin mừng Giáng Sinh : “Anh
em cứ dấu này mà nhận ra Người : anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc
tã, nằm trong máng cỏ” (Lc 2,12).
Khi
tỏ mình cho các mục đồng, Thiên Chúa làm người đã tự giới thiệu mình là con người nghèo khó, bé
nhỏ như trẻ sơ sinh mong manh, yếu đuối. Đồng thời tự giới thiệu mình là lương
thực nuôi sống mọi người khi nằm trong máng để cỏ cho chiên lừa ăn, nhất là đã
sinh ra ở một làng có tên Bêlem, nghiã
là “Nhà của cơm bánh”, ở đó sẽ chẳng còn ai phải đói khát, thiếu ăn.
Thiên
Chúa làm người ấy còn tự giới thiệu mình qua những tặng vật của ba đạo sĩ theo
ngôi sao lạ đến từ phương xa (x. Mt 2,11) : với vàng, Ngài tự giới thiệu
mình là vua với quyền “xét xử dân Ngài theo công lý, và bênh vực quyền lợi kẻ
nghèo hèn…, bảo toàn quyền lợi dân cùng khổ, ra tay cứu độ kẻ khó nghèo, đập
tan lũ cường hào ác bá… Triều đại Người, đua nở hoa công lý, và thái bình thịnh
trị tới ngày nao tuế nguyệt chẳng còn” (Tv 71,2.4.7) ; với “nhũ hương”,
Ngôi Lời tỏ mình cho muôn dân Ngài là Đức Chúa, vì chỉ Đức Chúa mới được xông hương thờ lậy, và được chúc tụng, như “muôn
vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen rằng : “Vinh danh
Thiên Chúa trên trời” trong đêm Giáng Sinh (Lc 2,13-14), “vì vinh quang của Đức
Chúa như bình minh chiếu tỏa” trên “bóng tối bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp
chư dân” (Is 60,1-2) ; sau cùng, với “mộc dược”, Ngôi Hai Thiên Chúa tự tỏ
mình với muôn dân Ngài là con người thật, vì Ngài cũng chết và được tẩm liệm bằng
mộc dược như mọi người.
Tóm
lại, Đức Giêsu đã tỏ mình qua mầu nhiệm Giáng Sinh : Ngài là Con Người thật,
như thánh Gioan tông đồ đã qủa quyết : “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và
cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh
quang mà Chúa Cha ban cho Người” (Ga 1,14), và chân lý ấy được thánh Phaolô,
tông đồ dân ngoại củng cố mạnh mẽ khi viết cho giáo đoàn Philípphê : “Đức
Giêsu Kitô, vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị
ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân
nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình,
vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự” (Pl 2,6-8).
Cùng
một lúc, Ngôi Lời Thiên Chúa cũng tỏ mình là Đức Chúa, Đấng Cứu Tinh, Đấng đến
để cứu chuộc nhân loại, như lời trấn an các mục đồng của sứ thần : “Anh em
đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho
toàn dân : Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua
Đavít, Người là Đấng Kitô Đức Chúa” (Lc 2,10-11). Ngài là Thiên Chúa thật, Thiên
Chúa của Vinh Quang trên trời, và Thiên
Chúa của Bình An cho hết mọi người thiện tâm dưới thế.
Với
mỗi người, Thiên Chúa còn tỏ mình là người Cha nhân hậu, Mục Tử nhân lành, người
Bạn Đường nhân ái luôn có mặt, đồng hành để yêu thương, ủi an, bênh đỡ, cứu chữa,
làm cho “sống và sống dồi dào” (Ga 10,10), như con cái được thừa hưởng gia nghiệp,
như bạn hữu tri âm tri kỷ biết mọi việc của chủ mình, và như đoàn chiên được âu
yếm chăm sóc, nâng niu.
Jorathe Nắng
Tím