Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

ĐỪNG HỎI TÌNH YÊU SẼ VỀ ĐÂU


Khoa học ngày càng tân tiến cho phép con người tính toán chính xác “đường đi nước bước” của hầu hết các chuơng trình, kể cả các chương trình không gian, lên các hành tình thăm thẳm cách xa trái đất. Người ta tính bằng số và vẽ ra trên biểu đồ. Thói quen văn minh tính toán ấy đã ảnh hưởng đến sinh hoạt tình cảm và nhiều người đã yêu nhau bằng những phưong thức khoa học tính toán này.
Với những con người khoa học, đường tình giống như những con đường khác, do những điểm nhỏ nối lại. Như những con đưòng khác, nên đường tình cũng được đo đạc bằng thước, phân chia từng chặng, thống kê thành cây số. Dưới cùng lăng kính khoa học, đuờng tình sẽ giản dị, đơn thuần như những con đường tráng nhựa, đắp đất. Và như thế, người ta có thể kiểm tra, định đoạt, sắp xếp chính xác khởi điểm cũng như đích điểm của tất cả các con đường tình.
Cứ theo quan điểm này, ta sẽ phải sắp đặt trước con đường ta sẽ đi khi yêu nhau, sẽ chuẩn bị thật kỹ để không sai lệch những mấu chốt tương lai, sẽ cân đo chính xác mọi xác suất và giảm thiểu đến mức thấp nhất những hụt hẫng, thất bại. Đường tình sẽ được vẽ sẵn trên bản đồ và người tình sẽ cứ theo đó mà đi.
Quả thực, không chỉ những người có óc khoa học mà cả những người thiếu học hay “óc bã đậu” cũng đã cố gắng trong khả năng của mình dự đoán và tính toán cho tương lai của tình yêu. Cô nào khi lấy chồng chẳng tính tương lai, cậu nào khi hỏi vợ chẳng bóp trán lo những ngày tới? Có tính toán là có ước mong thành công. Vì mong ước thành công mới dầy công tính toán. Nhưng đã có bao nhiêu cuộc tình thành tựu theo ước tính, có bao nhiêu đưòng tình lên xuống đúng theo bản đồ, có bao nhiêu ngày mai đã xẩy ra như dự kiến của hôm nay? Câu trả lời không có phần trăm đúng sai, vì tùy thuộc nhiều điều kiện, nhiều cái nhìn, nhiều suy nghĩ, nhiều chọn lựa rất khác nhau. Tôi chọn suy tư, cái nhìn của riêng tôi để chia sẻ với bạn.
Đã có một thời, tôi nhìn tình yêu như một tặng vật và tôi có quyền sở hữu, có khả năng điều khiển, quyết định trên tình yêu; nhưng bỗng tình yêu lánh mặt, hoàn cảnh chung quanh đổi thay cay nghiêt, ném tôi vào sa mạc nóng bỏng, khô khan, chết choc. Chung quanh tôi không còn gì, không có ai, không giải đáp, không đợi chờ. Tôi khám phá tận cùng cái bất lực của mình và nhận ra trong tận cùng đen tối ấy giới hạn của tôi. Sau này tôi mới hiểu, đó là giai đoạn thanh luyện của tình yêu.
Rồi một thời những biến cố dồn dập, tình yêu tôi ngoi ngóp nửa sống nửa chết. Đông qua, tôi tưởng Xuân về, nhưng Xuân tránh tiếng, Hè ẩn mặt, trả tôi lại với Thu buồn ảm đạm, đẩy tôi vào đường cùng ngõ cụt khi người tình thay mặt, đổi tính, bạc tình. Tôi tưởng cuộc tình chấm dứt từ đó và thấy mình đứng ở cây số cuối cùng của đường tình. Trong xót xa chán chuờng ấy, tôi ngơ ngác nhận ra mình chỉ là chú bé khờ dại đang học trò chơi yêu và hiểu rằng đường tình tôi đi là lớp học tôi phải khiêm tốn, nhẫn nhục thụ huấn.
Đến hôm nay, tôi nhìn nhận rằng tình yêu tôi không khác gì chim bay trong trời, tôi không thể thấy hết đường chim bay,vùng mây trôi, hướng gió thổi. Nói như thế không có nghiã buông xuôi, thả nổi để tình yêu vất vưởng như cánh lục bình không định hướng. Điều muốn nói ở đây là đừng hỏi tình yêu đi đâu, nhưng luôn theo sát tình yêu bằng cách thực hiện những bước chân thứ nhất. Theo sát tình yêu chính là yêu, là sống từng giây phút hiện tại yêu thương. Tôi có thể mù loà trong đêm tối, run rẩy trước tuyết đông, cháy khát giữa sa mạc; nhưng tình yêu tôi vẫn cố sống và quyết bám chặt.
Bám chặt tình yêu thương, tôi cố bước từng bước, dù nhỏ dù ngắn; nhưng không bước nào bị hụt hẫng hận thù, sập bẫy ghét ghen, vì mỗi bước chân đều có tình yêu dẫn lối. Đời tôi nối dài, trải rộng nhờ những bước yêu thương đi tới này. Mỗi bước đi tới là một bước tình yêu cho tình yêu dài thêm một phân, rộng hơn một tấc và cứ thế tôi lầm lũi đi. Khi đã đi như thế rồi, tôi học được thói quen đi và không còn thích dừng chân, trở lại. Đến một dạo, tôi nhận ra, tôi chỉ còn cắm đầu bước, bước bất cứ trong hoàn cảnh nào đến với bất cứ ai, miễn là những bước chân ấy không trệch tuyến đường yêu thương đã quen đi. Và để niềm vui luôn mới, tôi tập thói quen không nhìn lại những bước chân yêu thương đã đi, và chỉ chăm chú cho những bước chân đang đi, coi chúng như những bước chân thứ nhất, những bước chân đầu tiên còn rất mới. Và niềm vui mới từ đó cứ nở rộ mỗi ngày theo từng bước chân mới của tình yêu.
Kinh nghiệm trên tôi đã học nơi một người bạn bị phụ tình. Suốt thời gian bị vợ con ruồng bỏ, anh vẫn nhẫn nại chịu đựng và tiếp tục nuôi hy vọng hàn gắn tình yêu bằng hết tình yêu thương và hết mình phục vụ. Nhiều người coi anh là khùng điên, hèn nhát; nhưng với tôi, anh là người lớn, người có tình yêu lớn vì dám hy vọng xa, dám mở cho tình yêu chân trời mới, dám đợi chờ ở tình yêu ngày trở về đoàn tụ, dám tin tưởng ở một bắt đầu lại, một khởi sự mới tốt đẹp hơn.
Người “lớn.” là người không đóng khung đời mình và đời người khác trong những cũi sắt, lồng tre, không ngạo mạn, tự phụ “đã dư thừa.”, không huyênh hoang tự đắc luôn thành công; nhưng kiên trì với chọn lựa và thực hiện chọn lựa ấy bằng những bước chân bé nhỏ, thường ngày một cách kín đáo, khiêm nhường.
Hình ảnh người đồng hương lớn ấy ở mãi trong tôi. Nó thay đổi lời cầu nguyện của tôi và hướng tình tôi lên với Thánh Thần. Chính Thánh Thần Tình Yêu sẽ hướng dẫn những bước chân tình yêu và mở ra những con đường tình bạt ngàn, hun hút. Chính Ngài sẽ thổi sức sống cho tình yêu, sai gió đưa tình lên, sai mây rợp bóng trên tình, và gọi tình trở về với tim, với người. Tôi tin ở Thánh Thần khi làm những bước chân bé nhỏ, khi chập chững tập đi với người khác trên đường tình, nhất là tập liều mạng khiêm nhường làm những bước chân thứ nhất: bước chân hoà giải. Và tôi hân hoan trong ơn Ngài, ơn Trời nhiệm lạ, bao la, không bao giờ quên những hạt lúa chịu chôn vùi, mục nát vì yêu thương; ơn ấy cũng dạt dào, trào dâng trong những tâm hồn thao thức cho yêu thương để hạnh phúc nơi người khác được ngọt ngào trổ bông.
Như thế, tôi sẽ chẳng bận tâm thắc mắc tình yêu sẽ đi dâu. Đi đâu, đến đâu đã có Thánh thần Tình Yêu đưa đưòng dẫn lối. Phần tôi, tôi chỉ biết từng ngày làm hành trình đời mình bằng những bưóc chân thường ngày rất bé nhỏ của tình yêu. Và tôi sẽ cố gắng đến tận cây số sau cùng của đời người bằng những bước chân này.

0 nhận xét: