Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

CHẾT VỚI CHÚA


       Chỉ trong một tuần, tôi nhận năm tin buồn qua đời của năm người tôi thân quen : anh Hoàng ở Áo, anh Tỷ ở Pháp, cha Phanxicô Hoàng Đình Mai, quản lý giáo phận Long Xuyên, anh Trần Tùy, bạn cùng lớp Khai Phá, và cháu Maria Tú Uyên. Năm người chết, năm  căn cước khác nhau : Linh Mục thì có cha Mai, tu xuất thì có anh Tùy,  Kitô hữu thì có cháu Uyên, Phật giáo thì có anh Hoàng, không tôn giáo thì có anh Tỷ. Tuổi thì cha Mai hưởng thọ 71, anh Tùy 66, anh Hoàng 60, anh Tỷ 55 và cháu Uyên 6 tuổi. Chết thì cha Mai ngủ  rồi không bao giờ thức dậy, anh Hoàng ung thư, anh Tỷ đột qụy, anh Tùy cảm nhẹ rồi ra đi, cháu Uyên chết đuối ở khu vui chơi ngày quốc khánh 2 tháng 9.
       Chiều nay một mình với những kỷ niệm của năm người thân đã chết, tôi bâng khuâng nghĩ đến giờ chết của mình và rùng mình lo sợ..
     Vì sợ chết, tôi hỏi thăm những người đã chết với hy vọng có chút kiến thức về giờ chết, nhưng không ai nói cho tôi kinh nghiệm chết của họ, ngoại  trừ người  gian phi sám hối bị treo trên thập giá phiá bên phải của thánh giá Đức Giêsu trên núi Sọ. Và đây là cảnh tượng chết của người gian phi đó:
   “Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Đức Giêsu: “Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!”. Nhưng tên gian phi bên phải mắng nó: “Mày đáng chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái !”  Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu : “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi !” Và Người nói với anh ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng” (Lc 23,39-43).  
      
    Tôi nhận thấy :
    1. Anh gian phi hấp hối với lòng kính sợ Thiên Chúa:
       Bị kết án tử vì làm nhiều điều gian ác, chắc chắn anh đã từng coi thường mọi người, và chẳng sợ ai, kể cả Thiên Chúa. Nhưng chiều hôm nay, khi giờ chết sắp điểm, anh tỏ ra biết kính sợ Thiên Chúa khi lên tiếng trách ông bạn gian phi bên trái Đức Giêsu: “Cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ !”.
    Biết sợ Thiên Chúa là dấu chứng niềm tin:  “Thiên Chúa là Đấng sẽ phán xét, định đoạt hạnh phúc đời đời của mỗi người”, và lòng kính sợ Chúa  trong anh hôm ấy đã là khởi điểm của hành trình đưa anh đến gặp Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ giầu lòng xót thương.  
  
    2. Anh gian phi hấp hối với lòng trung thực:
    Anh bị kết án vì gian ác, nghiã là vừa ác ôn vừa gian xảo; vừa là tên lưu manh, lừa lọc, vừa là kẻ hung dữ, ác nhân. Nhưng hôm nay, giang tay chịu đóng đinh và đợi chờ thần chết đến lấy mạng, anh nói lên được sự thật của chính mình: “Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm”. Với lòng trung thực, anh đã không lừa dối như đã cả đời lừa dối, không lật lọng như suốt đời đã lật lọng, nhưng nhận sự thật không tốt đẹp của mình với thái độ của người trưởng thành, có trách nhiệm: biết mình có tội và xứng đáng với hình phạt đang chịu. 

     3. Anh gian phi hấp hối với khát vọng công chính :
      Có gian phi nào được gọi là người công chính, vì người công chính chẳng bao giờ gian dối, và làm những điều gian ác, phi nhân. Nhưng hôm nay, ở giờ hấp hối trên thập tự, anh gian phi đã hành xử như một người công chính, khi lên tiếng bênh vực một người vô tội mang tên Giêsu : “Ông này đâu làm điều gì trái !”.
     Anh bênh vực Đức Giêsu, và cố nói cho những người đang nghe anh : Ông này vô tội, và đóng đinh ông là một bất công. Tâm hồn anh đang ra khỏi vũng lầy bất chính ở những phút vắn vỏi sau cùng của cuộc đời, khi anh khát khao trả lại công lý, công bình cho Đức Giêsu, con người vô tội, bị kết án cách bất công.
    Khao khát công chính là hành vi bác ái, vì tìm trả công bình, mang lại công lý cho ai là yêu thương họ rất nhiều, bởi đấu tranh cho công bình, dấn thân vì công lý luôn là công việc đòi nhiều hy sinh vì nguy hiểm, bởi kẻ giập vùi, nghiền nát, tiêu diệt công bình, công lý thì luôn hung dữ, bạo tàn và thường là những kẻ nắm giữ trong tay cường quyền, bạo quyền, và độc quyền sinh sát.

    4. Anh gian phi tin Đức Giêsu là Thiên Chúa và nài xin lòng thương xót  của Ngài:
     Tin Đức Giêsu và xin Ngài nhớ đến mình trong Nước của Ngài là  điểm nhấn quan trọng, mang tính quyết định ở cây số sau cùng của đường đời. Để đến được điểm hẹn này với Đức Giêsu, khi anh thưa với Ngài: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!”, anh gian phi đã cố gắng rất nhiều. Anh đã cố gắng từ bỏ tính kiêu căng không biết sợ ai để kính sợ Chúa; đã cố gắng từ bỏ thói lưu manh, lọc lừa, gian xảo, để trung thực, chân thành: trung thực với con người thật của mình, và chân thành nhận mình là kẻ có tội đáng chịu hình phạt, nhưng luôn cần được tha thứ, bao dung; đã cố gắng từ bỏ tính hung dữ, ác ôn, để hiền lành, khiêm nhu nhận mình đáng tội và mong nhận được lòng xót thương. Anh cũng đã cố gắng vượt qua tính ích kỷ để nghĩ đến người khác, xót xa thân phận người khác, cảm thương hoàn cảnh người khác, nhất là dám lên tiếng bênh vực người khác.
     Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của cơn hấp hối, anh gian phi đã làm được nhiều việc hệ trọng, đã vượt qua nhiều chặng đường gai góc, khó đi mà cả quãng đời dài trước đó anh đã không làm được, và kịp thời sắm đủ hành trang cần thiết để lên đường với Đức Giêsu vào Nước của Ngài. Anh đã vội vã thực hiện hành trình từ bỏ con người cũ, từ bỏ đường xưa lối cũ, từ bỏ những gì chống lại con người, đối nghịch Thiên Chúa ; đồng thời vượt qua lằn ranh ích kỷ để vào vùng đất yêu thương. Cũng trong giờ phút sau cùng của cuộc đời, anh gian phi đã chạy nước rút để giành cho bằng được lòng kính sợ Chúa, lòng trung thực nhận mình là kẻ có tội, lòng khiêm tốn đón nhận hình phạt vì biết mình đáng phải chết, lòng bác ái, vị tha, nhất là lòng tin yêu, phó thác ở Đức Giêsu, Thiên Chúa, Đấng anh đã nài xin lòng thương xót và đã được Ngài hứab : “Tôi bảo thật anh, ngay hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”
    Qủa thực, đây là cơn hấp hối tuyệt vời của một người tội lỗi, giờ chết đáng đợi chờ của một tên tử tội, giây phút cuối đời đẹp như mơ của một con người bị đời lên án, từ bỏ. Sở dĩ tuyệt vời như mơ ước, và đẹp như huyền thoại, vì tên tử tội, người tội lỗi, kẻ gian phi bị mọi người ruồng bỏ, kết án ấy nay được chết với Đức Giêsu, Thiên Chúa. Sở dĩ kỳ diệu, độc đáo, vì cái chết của một tên cướp khét tiếng gian ác đã được đảm bảo bằng Lời Hứa Nước Trời: “Ngay hôm nay, anh ở với tôi trên Thiên Đàng.”
     Vẫn biết ai cũng phải chết một mình, và đơn độc đi về cõi vĩnh hằng, vì mấy ai dám chết với người mình yêu thương, nhưng anh gian phi này thì khác mọi người, khi anh được chết với Đức Giêsu, và hạnh phúc được chết với Thiên Chúa đã bảo đảm vững chắc nước Thiên Đàng cho anh. Vẫn hiểu chết là một chấm dứt rất buồn, như án tử là “dấu chấm hết” trĩu buồn đời người tử tội, nhưng có ai ngờ: ở tận cuối đường, Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ vẫn  âu yếm đợi chờ. Vẫn được nghe “Đức Giêsu của người có đạo”, nhưng ai ngờ cả lương dân, người  không đạo, kẻ tội lỗi cũng vẫn được đồng hành, đồng bàn với Đức Giêsu trong vương quốc của Ngài, bởi Nước Trời như tiệc cưới của vua kia, khi vua sai các đầy tớ “đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới... bất luận xấu tốt” (Mt 22,9-10).
      Bây giờ thì tôi an tâm, khi khám phá ra một người tội lỗi đã được chết với Đức Giêsu và được lên Thiên Đàng cùng ngày với Chúa. Tôi càng bình an hơn, vì nhận ra Chúa đầy lòng khoan dung, thương xót đã không chấp tội ai, dù người ấy là kẻ gian phi, tên trộm cướp, hay phường đĩ điếm lăng loàn, miễn khiêm tốn nhận mình có tội, biết chạnh lòng yêu thương anh em và kính sợ, tín thác ở  Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ. Đây là chiếc phao đã cho anh gian phi bám víu ở giờ hấp hối, và là bửu bối của tôi ở giờ lâm chung. Với hành trang nhỏ bé của người tử tội được Đức Giêsu phong thánh, tôi tin Chúa Giêsu cũng không nỡ từ chối lời kêu xin tha thiết của tôi, như đã nhận lời anh gian phi cùng Ngài chịu đóng đinh: “Lậy Chúa Giêsu, xin nhớ đến con trong Nước của Ngài.”
    Trong những kinh Kính Mừng cầu cho năm linh hồn thân quen, tôi xác tín hạnh phúc Thiên Đàng của họ, vì trong cuộc sống, anh Hoàng, anh Tỷ, tuy là người ngoại đạo, không tôn giáo, nhưng luôn khiêm tốn, dễ thương, và tận tụy chia sẻ, giúp đỡ mọi người; anh Trần Tùy thì không quên gốc tu xuất của mình, và âm thầm phục vụ giáo xứ đến giờ chết; còn cha Mai thì khỏi nói và bé Uyên cũng chẳng cần bàn. Tất cả đều đáng được thương xót, đều đủ điều kiện được  cấp visa vào Nước Trời, quê hương mong đợi của tất cả những ai  khao khát được Đức Giêsu cứu độ, Đấng đã đến trong thế giới và muốn mọi người sống và chết với Ngài, để được ở với Ngài trên Thiên Đàng, như anh gian phi chịu đóng đinh với Ngài trên đồi Canvê năm xưa.  
      Lậy Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa chịu đóng đinh!
     Xin cho chúng con có Chúa trong cơn hấp hối, và đừng bỏ chúng con trong giờ lâm tử.

Jorathe Nắng Tím