Cha tôi vừa mất chưa đầy trăm ngày.
Khi ông cụ còn nằm bệnh, quằn quại đau đớn, chờ chết, tôi đã cầu xin cho cha
tôi được sớm ra đi bình an, vì quả thực
mỗi lần nhìn cụ yếu nhược chống chọi với con bệnh quái ác, tim tôi
se thắt, ruột tôi như muốn đứt ra từng đoạn.
Hôm nay thì mồ côi toàn phần, tôi mới thấm thía cái hụt hẫng, chênh vênh, lạc long của đứa
con không còn cha mẹ.
Đã hẳn cha mẹ tôi có nhiều lỗi lầm trong cuộc
sống. Nhân vô thập toan la lẽ thường
tình và lầm lỗi la dấu
ấn của thân phận người có giới hạn. Ngay với các con, cha mẹ tôi cũng có nhiều thiếu sót
khi yêu thương không đồng đều
và đối xử không đồng đẳng. Có một thời
cha mẹ tôi đã chẳng nghe ai, ngoài vợ chồng cô em, dù con cái có gần một tá “đủ cỡ, đủ loại”;
đi chơi xa, cũng chẳng nhớ
ai, ngoài năm thành viên của gia đình cô;
qùa cáp, bánh kẹo cũng chỉ dấm dúi cho mấy đứa cháu ngoại “tuyệt vời”, cô con gái rượu;
chưa kể nhiều quyết định tày trời của cha mẹ tôi, vì nghe cô đốc xúi
đã làm anh chị em tôi phải xiểng liểng,
đứng tim, “đứng hình”. Ở vào tình cảnh này, anh chị em tôi chỉ biết bảo nhau cố nén bức xúc để cha mẹ được trọn
niềm vui, dù niềm vui ấy
không đáng vui chút nào.
Câu chuyện của cha mẹ tôi và các con cho tôi nhiều
bài học cho đời làm cha mà tôi đang
sống. Tôi hiểu rằng: nguy cơ lớn
nhất làm hỏng con cái là nuông chiều, không
dám nghiêm khắc dạy dỗ chúng. Nhưng tại sao lại nuông chiều và không dám dạy dỗ?
Thưa phần lớn là do đã lỡ thần
tượng chúng. Thần tượng con cái, cháu chắt
là một sai lầm lớn nhất của cha mẹ, ông bà. Tôi còn học thêm bài học thứ hai cũng căn bản
không kém, đó là công bằng
trong yêu thương đối với con cái, bởi thiếu công bằng thì dù có cố hòa giải, hòa
hoãn, hòa hợp, hòa đồng đến đâu
cũng không kiến tạo được hòa bình đích
thực, và nhất là không bao giờ xây dựng được bầu khí yêu thương, tương kính, tương thân,
tương trợ chân thành giữa các
thành viên trong gia đình.
Hôm nay cha mẹ không còn. Nghĩ đến các ngài mà tim tôi quặn thắt. Tôi thương cha mẹ
vất vả trăm chiều, ma
con cái đáp trả chẳng bao nhiêu. Nhìn lại mới thấy: chẳng đứa nào trong chúng tôi đã không
làm buồn lòng cha mẹ cách này cách khác. Hồi tâm mới nhận ra: Cha mẹ
yêu thương không đồng đều là do đa số anh chị em tôi đã không hiếu thảo đủ, nên các ngài mới bất đắc dĩ phải bám vào một đứa để tìm an ninh tuổi gia. Hỏi lòng mới rõ: vì đám con đủ cỡ đủ loại
chúng tôi từ những
năm xa, tháng dài cứ “thản nhiên, thấp thoáng, vừa phải”, như cha mẹ chẳng có vấn đề
gì, chẳng có nhu cầu gì, chẳng có
tâm sự gì cần được lắng nghe, nên các ngài mới rơi vào thiếu sót yêu thương “thái quá bất cập”.
Thế mới biết làm cha mẹ không dễ, va lam con cũng
rất khó. Người viết mạo muội nghĩ:
để làm cha mẹ yêu thương va lam
con cái hiếu thảo, người ta phải biết đặt mình làm cha mẹ khi lam con, và đặt mình
làm con khi làm cha mẹ. Như
thế, cha mẹ mới hiểu được nỗi lòng, hoài bão, khát vọng của con, va con mới cảm thông được thao thức, khắc khoải, khổ đau của
cha mẹ.
Chúng ta không “là” cha mẹ, “là” con cái, bởi “là”,
tức đã hoàn thành, hoàn tất, hoàn hảo,
hoàn mỹ, nhưng “làm cha mẹ -
làm con cái” nói lên cố gắng không ngừng
của cả cha mẹ va con cái đang từng bước mỗi ngày thực hiện Thiên Chức làm cha mẹ và Hồng Ân được làm con
cái.