Nghe đến bất ngờ ở
cửa thiên đàng, có bạn sẽ cười và nói: có chắc được lên thiên đàng không, mà mơ
với ngờ ? Tôi vốn lạc quan, nên tin tưởng: Chúa sẽ khó khước từ thiên đàng với
những ai đi theo Ngài, dù họ tội lỗi. Và tôi, người Kitô hữu bất xứng, nhưng biết
mình đang đi theo Đức Kitô.
Vừa chợt thấy cửa
thiên đàng, bất ngờ tôi thấy nhiều người rất quen như ông bảo vệ già khó tính,
bà cụ cuối xóm nằm liệt nhiều năm với đứa con gái mù lòa bẩm sinh, nhất là anh
chàng độc thân hâm hâm, dở dở cứ nhà ai
có việc là lao vào làm không công, bất kể chủ nhà có muốn hay không. Giúp không
công đã đành, anh còn làm không ăn, nên
cứ đến giờ cơm là thong thả về nhà lục cơm nguội, rồi trở lại hùng hục “vác tù
và hàng tổng”.
Vừa đến cửa thiên
đàng, bất ngờ tôi nhận ra trong đám đông các thánh của Thiên Chúa người hàng
xóm đông con, nghèo nàn, làm nghề hốt rác, mà quanh năm suốt tháng chỉ ăn cơm độn,
với rau muống luộc chấm nước muối. Nghèo đến độ cả hai vợ chồng khi chết, lối
xóm phải đóng góp mua hòm, lo liệu hoả thiêu.
Vừa vào cửa thiên
đàng, bất ngờ tôi nghe có người réo tên
tôi với niềm vui khôn tả. Thôi đúng rồi, chị ấy là người tôi ghét nhất ở thế
gian.Tôi ghét vì chị vô duyên và chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với tôi, nhưng
hở ra là sửa lưng, lên lớp, giáo điều, chỉ bảo, trách mắng. Nhưng hôm nay, sao
chị rực rỡ, tươi tỉnh , thân thương,
trìu mến đến như vậy ?
Vừa qua ngưỡng cửa
thiên đàng, bất ngờ tôi được cả đám đông chực sẵn uà ra đón. Ai nấy đều vui như
tết, và không giấu được xúc động khi thấy
tôi. Tôi nhận ra từng người và tất cả đều là những người tôi không thích, từ chối
giao du khi còn sống, bởi với tôi, họ là những người xấu, từng ra vào nhà tù,
trại cải tạo, trung tâm Phục Hồi Nhân Phẩm, cả đến ba mẹ tôi cũng khinh họ ra mặt, và xếp họ vào thành phần bất
hảo, tệ đoan xã hội, phá làng phá xóm và công khai cấm tôi liên hệ.
Vừa lọt sau cánh cửa
thiên đàng, bất ngờ tôi gặp những người lương dân ở Xóm Chùa mà sáng nào tôi
cũng gặp trên đường đi làm. Bên cạnh họ, tôi còn bất ngờ hơn khi thấy nụ cười rạng
rỡ hạnh phúc của người thanh niên bị người yêu bỏ đi lấy chồng đã thắt cổ tự tử hôm nào, người mà cả xóm đạo đều qủa quyết “mất linh hồn, sa hoả ngục”, và cha xứ đã
không cho đem xác vào nhà thờ.
Vừa bước lên thềm
cửa thiên đàng, bất ngờ tôi thấy ông Tám bán vé số, người đã được mấy chị trong
hội Đạo Binh Đức Mẹ rửa tội tại nhà ít phút trước giờ chết, được hội thiện nguyện
Phật Tử cho hòm chôn, nhưng lại bị ông chủ tịch Hội Đồng Giáo Xứ giật phăng miếng
bảng nhỏ ghi hàng chữ : “Cầu cho Linh Hồn
Giuse” gắn ở đầu quan tài, vì theo ông: “rửa tội kiểu này thì không thành”. Và
đã không thành thì làm sao được mang tên thánh ?
Thật nhiều bất ngờ với tôi ở cửa thiên đàng.Có những
người tôi tưởng ở hoả ngục thì nay đang ở đây, tươi cười, thân thiện đón tiếp
tôi. Có những người tôi nghĩ đã bị Chúa phạt từ đời nào, thế mà hôm nay tôi lại
gặp họ rạng rỡ, hân hoan ân cần dắt tay tôi vào thiên đàng. Có những người tôi
đoán không thể mon men đến cửa thiên đàng được, vì cha xứ đã nhiều lần công
khai ra “vạ tuyệt thông”, dân xứ xa lánh, chết không kèn trống, không hội đoàn
tiễn đưa, thế mà họ lại ở đây vui mừng, hạnh phúc. Có những người vô danh tiểu
tốt, không nổi đình đám, suốt đời chẳng được ai tuyên dương, nhắc nhở, thế mà họ
lại chiếm đa số cư dân thiên đàng. Nhìn họ sung sướng, mà lòng tôi khấp khởi vì
qúa nhiều niềm vui bất ngờ !
Nhưng bất ngờ lớn
nhất mang lại niềm vui vĩ đại khôn lường, đó là tất cả mọi người ở đây đều rất
vui, rất hiền, rất thân thiện, rất yêu thương. Ai cũng phấn khởi, mừng rỡ với
niềm vui tròn đầy, tuyệt đối. Nét mặt ai cũng sáng ngời, tươi rói một niềm vui
chung. Họ vui với nhau, hiền hậu với nhau, thân thiện với nhau trong một thứ
tình yêu kỳ diệu, bao la, không thể tả. Và tất nhiên, ai nấy đều vô cùng hạnh
phúc !
Hạnh phúc ấy họ
chia sẻ hết với tôi, khi tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rang. Tôi càng bất ngờ
hơn, vì ở đây ai cũng yêu thương tôi, dù
tôi là lính mới. Những người ngày xưa ở dương thế đã không thiện cảm, nhưng kiếm
chuyện, ganh ghét, từ bỏ tôi cũng không giả ngơ, làm mặt lạnh, xa lánh, nhưng
ân tình, niềm nở chia sẻ hạnh phúc với tôi. Cả những người tôi “ghét cay ghét đắng”,
đã nhiều lần thề “không đội trời chung”
cũng không chấp nhất gì, nhưng dễ thương và ân cần đón tiếp. Tôi thật sự bất ngờ,
vì qiá nhiều bất ngờ dồn dập, những bất ngờ kỳ diệu, những bất ngờ hạnh phúc,
những bất ngờ yêu thương.
Vào hẳn cửa
thiên đàng, tôi tột cùng bất ngờ khi Thiên Chúa Ba Ngôi ôm lấy tôi, như người
cha nhân hậu đã ôm chầm đứa con hoang đàng ngày trở về. Tôi chỉ còn biết sụp xuống
chân Thiên Chúa mà hạnh phúc kêu lên: Lậy Chúa là Thiên Chúa của con !
Thiên Chúa của
con đã không là thiên chuá chấp tội, nhưng khoan dung, nhẫn nại đợi chờ. Thiên
Chúa của con đã không là thiên chúa đoán phạt, nhưng xót thương, cứu độ. Thiên
Chúa của con đã không là thiên chúa quên lời hứa cứu độ và nhớ tội lỗi xưa,
nhưng là Thiên Chúa nhớ lại Lời xưa Giao Ước và quên hết mọi lỗi lầm.
Vì thế mà con đã đi
từ bất ngờ này đến bất ngờ kia, khi đến cửa thiên đàng, và chỉ ở đây, con mới
biết Thiên Chúa nhân hậu dường nào và yêu thương biết bao !
Jorathe Nắng Tím