Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2020

TÌNH YÊU KHÔNG SỢ HÃI


Thương ai, tin ai mà còn nơm nớp sợ họ là chưa thương, chưa tin họ thật. Tình yêu luôn sánh bước với niềm tin và cả hai không chấp nhận đi chung với sợ hãi.
Sợ người khác là vì người khác là một nguy hiểm cho tôi, một đe dọa cho an toàn của đời tôi. Không ai sợ một người không nguy hiểm hay hãi một người không còn khả năng đe dọa. Thế giới hôm nay có nhiều chuyện, nhiều người làm ta sợ: ta sợ những người cuồng tín đang muốn tiêu diệt những ai không tin điều họ tin, ta sợ những người chủ trương kỳ thị không còn thiện chí, kiên nhẫn sống chung với nhũng người không cùng màu da, tiếng nói với họ, ta sợ đám đông bạo động sẵn sàng điên cuồng bắn giết bừa bãi trên đường phố, ta sợ những khủng hoảng kinh tế, chính trị đang đưa ta đến ngõ cụt của đời sống. Sợ hãi đang ngự trị thế giới và làm đảo lộn trật tự sẵn có. Nỗi sợ ấy còn gặp trong tôn giáo khi tôn giáo đặt cho ta nhiều vấn đề chưa minh chứng: thiên đàng, hỏa ngục, thưởng phạt đời đời.
Những lo âu, nghi ngại, sợ sệt ấy là biểu hiện của thân phận người bất toàn và hạn hẹp trong những điều kiện của không gian, thời gian. Thời gian không cho ta an tâm khi nghĩ đến tương lai, không hài lòng với tháng ngày của quá khứ. Không gian giữ ta ở một nơi làm ta ngại những nghịch cảnh ở những nơi chưa tới, sắp tới. Thân phận người đáng sợ vì hữu hạn, bất toàn, khiếm khuyết và nỗi sợ ấy không mấy khi chịu buông tha con người.
Biết con người hay sợ, Đức Kitô mỗi lần gặp các môn đệ đều lên tiếng nhắc nhở “Các con đừng sợ, Thầy đây”. Khi nhắc các ông đừng sợ, Ngài xác nhận có nỗi sợ bủa vây con người. Là một cây sậy mỏng manh, con người sợ thiên nhiên, sợ quỷ thần, sợ nhau và sợ ngay cả chính mình. Là một sinh vật có ý thức, con người biết run rẩy, nổi da gà, lẩn trốn khi sợ hãi. Và nỗi khổ đau thường xuyên có mặt của con người chính là nỗi sợ này.
Ngay khi yêu nhau, ta vẫn sợ nhau. Vợ sợ chồng bỏ, chồng sợ vợ khinh, bạn bè sợ bị phản bội. Từ sợ nhau, ta dè dặt, đề phòng, thủ thân. Từ sợ nhau, ta đóng kịch, giả hình để rồi không lâu sau, tình yêu phai nhạt dần nhường chỗ cho nghi nan, lẩn tránh. Vấn đề của ta hôm nay là làm thế nào để không còn phải sợ nhau khi yêu nhau.
Để không còn sợ nhau, trước hết ta phải tránh làm cho nhau sợ. Có nhiều cách làm cho người khác sợ như la rầy, chửi bới, châm chọc, khinh mạn, phản phé, lừa đảo, giết hại; không kể đến những phương thức trấn áp có tính cách quy mô, khoa học của các nhà độc tài, những đường lối khai thác và gieo rắc kinh hoàng của các chế độ phi nhân mà ngày nào ta cũng thấy, cũng nghe qua các phương tiện truyền thông.
Những phương cách làm sợ trên, một cách nào đó, ta không thể xử dụng nên không cần bàn thêm; nhưng điều đó không có nghĩa ta đã chẳng làm ai sợ bao giờ; vì ngoài những phương thế khủng khiếp trên, trong tay ta vẫn luôn sẵn có những vũ khí tuy nhỏ nhưng đủ sắc bén để làm người khác sợ. Một trong những khí giới lợi hại ấy là sự “vắng mặt” của ta. Vắng mặt đây không chỉ là vắng mặt thân xác, nhưng còn là vắng bóng của tâm hồn. Ta có thể ngồi đó, ở đây nhưng không can dự gì vào đời của người quanh ta. Ta có thể nhìn họ, nghe họ nói, nhưng chẳng để tâm, ưu tư gì đến vấn đề của họ. Ta cũng có thể ở cùng nhà, ăn cùng mâm với một người nhưng trái tim ta không có chỗ cho họ. Sự vắng mặt tâm hồn mới thực sự là nỗi sợ lớn nhất cho người khác. Cứ hình dung một gia đình, chiều chiều mọi người đều về nhà, thấy nhau nhưng không ai nghĩ đến ai, không ai quan tâm đến ai, không ai chia sẻ với ai, mọi sinh hoạt ăn ngủ đều chu tất nhưng tâm hồn không có nhau, vắng bóng nhau; gia đình ấy ắt phải là một gia đình bất hạnh.
Tình yêu không chịu được giá lạnh của trái tim, không cam nổi dững dưng của tâm hồn. Nó sẽ chết vì sự vắng mặt đáng sợ của đối tượng, nên khi yêu nhau, người ta đòi có nhau trong đời, giữ nhau trong hồn, ấp ủ nhau trong tim, gặp gỡ nhau trong thao thức khắc khoải. Cái vắng bóng của tâm hồn này không chịu ảnh hưởng của không gian tù túng nên có thể xa nhau vạn dặm mà vẫn gần nhau, ở sát cạnh nhau mà lại nghìn trùng xa cách. Chính vì thế, ta không còn sợ khi được “có nhau”, dù biết giông bão cuộc đời có thể còn dữ dội, kinh khủng hơn ngàn lần khả năng hữu hạn của ta và người ta yêu. Kinh nghiệm vượt ngục, chạy loạn, chiến tranh cho thấy ta sẽ không còn sợ khi có nhau. Người lính sẽ can đảm khi có đồng đội cùng chia sẻ hiểm nguy chiến trường, người bạn gái sẽ không còn sợ sệt, nao núng giữa đêm khuya trên đường chạy loạn nếu bên nàng luôn có người yêu. Sự có mặt đã đẩy lui nỗi sợ; chỗ đứng trong tim người khác đã mang lại niềm tin lớn và hy vọng tràn đầy.
Khi thấy các môn đệ sợ hãi, khiếp đảm trước sóng gió” (Mc 435,41), Đức Kitô đã bảo các ông “đừng sợ”. Đừng sợ vì có Ngài ở với các ông, đừng sợ vì Ngài không bao giờ bỏ các ông, đừng sợ vì có tình Ngài che chở các ông. Hình ảnh Ngài nằm ngủ trên con thuyền chòng chành, chao đảo vì sóng gió là hình ảnh có mặt của tình yêu. Chính “tình yêu có mặt” này đã trở thành phép lạ đem lại an bình cho các ông. Sự có mặt của tình yêu có đủ sức làm ta không còn sợ, bất chấp hiểm nguy, đe dọa. Đây chính là then chốt của tình yêu mạnh hơn sự chết.
Sở dĩ khi yêu con, người mẹ đã không sợ chết, trái lại còn sẵn sàng chết thay con là vì bà biết: bà có chỗ đứng trong trái tim con bà. Chỉ cần có chỗ đứng trong tim con thôi, người mẹ đã có thể đánh đổi tất cả, kể cả sự sống của chính mình. Đây cũng chính là hạnh phúc của những người yêu nhau dâng hiến mạng sống cho nhau. Họ mãn nguyện, an bình, không run rẩy sợ hãi vì có nhau trong trái tim và cuộc đời nhau. Chuyện tình Roméo và Juliette đã diển tả sâu sắc nét đẹp bi hùng và hạnh phúc viên mãn của một mối tình không sợ hãi vì biết “mình có nhau”.
Lạy Đức Kitô, người con yêu! Xin cho con đừng sợ những ngày dài vô vị, những đêm dài chập chờn, những chiều mưa tầm tả, quạnh hiu trên đường tình. Xin cho con đừng run rẩy khi cô đơn chiếc bóng, đừng thất vọng khi không ai dành cho con một chỗ trong tim họ. Ở những khúc quanh đau khổ đó, xin cho con đừng nóng nảy, đe dọa, trừng phạt người khác; nhưng cho con biết noi gương các môn đệ chạy đi tìm và đánh thức Chúa dậy. Cũng ở khúc rẽ nguy hiểm của đường tình, khi con nao núng, hoảng sợ, xin Chúa đừng ngủ quên nhưng nhớ thức dậy có mặt bên con; vì tim Chúa chính là nơi con tựa nương, an nghỉ.

0 nhận xét: