Chẳng mấy ai đã yêu mà quên những kinh nghiệm "cho
không, biếu không", những kinh nghiệm đôi khi phải rùng mình, ớn xương sống
cho một số người mỗi khi phải nhớ lại.
Khi yêu nhau, người ta muốn cho và đòi đối tượng
cho lại mình. Chữ "cho" được nhắc đến không biết bao nhiêu lần trong
những đối thoại giữa hai người yêu nhau: "cho anh hôn nhé, cho anh cưng em
đi, cho anh yêu em, cho anh gần em…" hoặc "Em cho anh trái tim, mái
tóc, bàn tay, cuộc đời này, cho anh đời con gái, cho anh tuổi học trò, cho anh
tình đầu trinh trắng, cho anh tất cả…". Anh chị say sưa, hồ hởi cho nhau,
trao tặng nhau từ những vật kỷ niệm mua ngoài chợ đến những giá trị "vô
giá" trên chính thân xác mình. Anh chị nhiệt tình gửi trao nhau không chỉ
những giá trị thấy được, nắm bắt được mà cả những giá trị thiêng liêng còn mịt
mờ trong tương lai xa tầm với. Nghĩ ra điều gì mới là muốn cho nhau ngay; một ý
tưởng bất chợt đăng nhập vào ước mơ đã nhanh chóng trở thành quà tặng cho nhau…
nên người ta mới dễ trở thành "đại ngôn, ba xạo, nói dóc, thánh tướng"
trong tình yêu khi lỡ trớn, được đà hứa cho nhau cả những gì mình chẳng bao giờ
có được…
Tình yêu là cho đi. Đó là đòi hỏi của con tim khi yêu.
Yêu ai là muốn cho người đó, cho những gì mình có, mình là. Cho những gì mình "có"
đã là nhiều, cho cả những gì mình "là" mới đáng sợ. Không sợ sao được
khi người ta sẵn sàng cho nhau chính mạng sống, danh dự, uy tín khi yêu nhau;
tình nguyện cho nhau cho nhau đến "tận củ tỉ và nguyên con" hiện hữu
của mình để chứng tỏ một tình yêu lớn, vượt thời gian. Càng được hiến dâng,
hạnh phúc yêu thương càng ngây ngất. Càng được trao tặng, niềm vui càng cất
cánh bay cao. Người ta yêu nhau nên cho nhau và khi cho nhau người ta nhận ra
mình thật đáng yêu. Đáng yêu nên yêu càng nhiều, cho càng bộn; yêu càng say
càng trao ban điên dại, ngông cuồng. Không có tình yêu bo bo, ki cóp, giữ của,
vun vén cho riêng mình. Tình yêu thực trước hết phải biết mở tay, mở lòng, mở
bóp, mở cuộc đời vì tình yêu sẽ chỉ biết đón nhận hạnh phúc khi biết quảng đại
cho đi.
Tình yêu là cho đi, nhưng là cho đi vô điều kiện, cho rất
tình, rất điệu: cho không, biếu không. Cho đã là qúy, nhưng "cho không,
biếu không, tặng không" mới thực qúy vô cùng. Quý ở chỗ hết tình, hết
mình, vô điều kiện. Cho mà không gửi nhẹ một đợi chờ, cho mà không nhét dưới
quà tặng một mẩu giấy mong ước hồi đáp, cho mà không mảy may tính toán so đo,
cho mà không vấn vương, thấp thoảng một tiếc nuối xa gần. Cho như thế mới thực
là "tình cho không biếu không", cho như đòi hỏi của trái tim luôn nôn
nao, thao thức, ao ước được cho đi, được dâng hiến trọn vẹn.
Sở dĩ trong tình
yêu, ta có nhu cầu cho đi là vì khi yêu, ta không còn phân chia chủ thể yêu và
đối tượng yêu; nhưng cả hai được tháp nhập làm một, đuợc đi vào trong nhau, trở
nên "nhau" mật thiết đến độ không một sức mạnh nào
có thể tách rời, chia cách. Tình yêu có nhu cầu cho đi vô điều kiện vì chỉ cho
đi vô điều kiện, tình yêu mới chứng minh được sự hiệp nhất, gắn bó nên một của
chủ thể và đối tượng. Cho đi khi đó chính là động tác cần thiết để nhận ra mình
trong đối tượng. Nhận ra mình trong người mình yêu là nét tuyệt vời mà chỉ tình
yêu mới có đủ khả năng mang lại… Như thế, khi yêu nhau tha thiết, hai người vừa
cho vừa nhận, vì chính khi hiến thân là khi nhận ra mình, khi cho tất cả là
nhận về bao la, khi tràn vào đối tượng tình mình là được ngất ngây bơi lội
trong biển tình của đối tượng. Cho đi và nhận lãnh trong tình yêu là hai động
tác không rời nhau, tự động khởi phát và tác động đồng thời trên cả chủ thể và đối
tượng yêu. Chính cái vô điều kiện tinh ròng ấy đã làm nên những tình yêu vĩ
đại, đã viết nên những trang tình sử tuyệt vời, bất hủ, đã làm nên những vĩ
nhân và cho cuộc sống con người đong đầy, rợp bóng quyến rũ, đam mê.
Nhưng có phải tình nào cũng là tình cho không, biếu không
và tình cho không, biếu không nào cũng là tình tuyệt vời, hoàn hào?
Kinh nghiệm cho thấy: thời buổi kinh tế thị trường, "cho
không biếu không" là chuyện không bình thường, nếu không nói là hoang
đường, huyền thoại. Kinh tế dậy người ta tính toán, bon chen, chộp giựt. Thị
trường bắt người ta phải đầu tư cho chính xác: bỏ ra một đồng phải thu về 10
đồng, không có đầu tư vô vị lợi, đầu tư huề vốn, đầu tư thiện nguyện… Làm gì
cũng phải tính lời lỗ, hơn thua ở cái buổi kinh tế thị trường này. Tình yêu
cũng không thoát khỏi định luật sinh hoạt của thị trường kinh tế, nên cũng trồi
sụt tình yêu chứng khoán, dật dờ tình yêu tồn đọng, bức xúc tình yêu ngoại tệ
dollar, chao đảo tình yêu đất đai, hay đứng tim vì tình yêu rớt vào dự án treo,
quy hoạch. Tình yêu xem ra hết thời nhìn trăng sao, rồi nhìn nhau mơ một mái
nhà; hết dáng đứng Bến Tre dễ thương mải mê nhìn anh trai nghèo ôm đàn ca kỉnh;
cũng chẳng còn những mảnh tình hồn nhiên đến ngây ngô khi bẽn lẽn nhìn nhau hỏi:
"ước mơ gì không?». Tình yêu biến chất, biến hình, biến tướng, biến dạng
nhanh và nhiều hơn ta tưởng để rồi hình ảnh đích thực của tình yêu không còn
chỗ đứng, sức mạnh đích thực của tình yêu không còn khả năng tác động và diện
mạo đích thực của tình yêu bị méo mó, lệch lạc đến thảm thương. Cuộc sống cơm
áo gạo tiền vội vã thúc đẩy con người vào cơn lũ đấu tranh, giành dật. Cuộc
sống đòi hỏi nhiều và gay gắt quá đã làm tình yêu không kịp có mặt, lên tiếng,
nói chi đến tham dự, can thiệp.
Khi không được tích cực can dự, đóng góp trong sinh hoạt
con người, tình yêu âm thầm rút vào bóng tối, tìm cho mình một góc nhỏ, ở đây
tình yêu ngao ngán nhìn đời người, nguời đời quay cuồng trong cơn lốc từ sinh
cho những hơn thua rất nhất thời. Không còn vị thế ưu tiên, tình yêu mất đam mê
như sức sống, mất nhiệt tình như lửa đốt nóng ước mơ, tình yêu từ đó mất đi
tính hào phóng ngang ngược nhưng hào hùng cố hữu, rất đặc không biếu không",
tình yêu rớt xuống vực thẳm trần tục với những đong đo, cân đếm, tính toán, đổi
chác hơn thiệt, tình yêu thoái hoá thành một sản phẩm thương mại, một thương
hiệu kinh doanh, một tiềm lực kinh tế. Người ta sẽ yêu nhau kiểu kinh tế,
thương hiệu, sản phẩm nên sẽ xa lạ với chuyện "tình cho không biếu không"
mà tình bây giờ sẽ chỉ là "tình qua lại, trao đổi, đối tác đôi bên cùng có
lợi"; người ta sẽ ngần ngại khi phải cho không, dè dặt khi phải biếu
không, bởi ở vào thời buổi này, ý niệm cho không biếu không đồng nghiã với dại
khờ, ngu muội.
Hoàn cảnh thay đổi tư duy, tình cảm; môi trường biến đổi
lối sống; thời thế ảnh hưởng trên lựa chọn, ước mơ, vì con người sống trong một
không gian và chịu ảnh hưởng rất nặng nề của không gian, môi trường sống. Khi
đề cập đến tình yêu, người ta cũng phải tham chiếu môi trường nơi tình yêu có
mặt. Nếu hôm nay, trong xã hội này, tình yêu không còn dễ dàng đạt mức "cho
không biếu không" thì ta phải hiểu thêm rằng: xã hội đã làm mất khá nhiều
độ nhậy cảm của đam mê trong tình yêu, vì tính thực dụng của một xã hội đang bị
cuốn hút trong cuồng phong kinh tế, ở đó chỉ có khách hàng là thượng đế vì chỉ
có khách hàng là người biết trả tiền, mà tiền là tất cả, có tiền là có tất cả… kể
cả tình yêu.
Nói như thế không có nghiã là không còn những cuộc tình
cho không biếu không, nhưng điều muốn trình bầy chính là mức độ rủi ro quá cao
đang rình rập những cuộc tình cho không biếu không. Rủi ro cao khi xác xuất
thất bại lớn: thất bại khi tình cho không biếu không trở thành tình "mất
cả chì lẫn chài", khi tình cho đi vô điều kiện với chút hy vọng nhận ra "nhau"
trong hai cái "mình" lại biến thành tình thù, tình phản phúc, tình
lừa bịp, tình đào mỏ, tình bốc hốt, tình trấn lột, tình đểu cáng. Những cho
không biếu không vô tình trở thành mồ chôn những cuộc tình vu vơ, mây gió hay
lò sát sinh giết chết tình cảm của những tình nhân ngây thơ, đam mê, nhiệt
tình. Rủi ro qúa lớn khi con người bị ám ảnh bởi vinh quang của một xã hội sặc
mùi tiền bạc; rủi ro cận kề khi chủ nghiã thực dụng, duy lợi bao trùm, điều khiển
mọi sinh hoạt của con người, kể cả sinh hoạt tình cảm. Nguy cơ lớn tạo nên nỗi
sợ lớn. Thất bại vây bủa sát nhà tạo nên nỗi lo dầy đặc, triền miên. Và tình
yêu cũng chịu chung nỗi bất hạnh đáng buồn ấy là lo ngại, ngập ngừng… khi phải
quảng đại cho đi.
Cũng trong chiều kích xã hội mà tình cho không biếu không
khó đạt được điều mong ước như một tình yêu hoàn hảo, tuyệt vời. Tuyệt vời
trong tình yêu là vô điều kiện; hoàn hảo trong tình yêu là không so đo, tính
toán, vô tư, vô vị lợi, cho nhưng không như nhận nhưng không. Thế nhưng những
hệ lụy theo sau những "cho không biếu không" đã làm nát tim không ít
người, cầy bới tâm can rất nhiều người, đốn gục cuộc đời của không biết bao
nhiêu người, nên không còn mấy ai dám liều mạng cho không biếu không mà không run
rẩy, phập phồng, lo âu, băn khoăn, ngờ vực. Tình yêu bỗng làm sợ, làm tăng áp
huyết và có nguy cơ dẫn đến nhồi máu cơ tim, những trái tim trót một lần yêu
như đam mê mời gọi và "cho không biếu không" như tình yêu muốn.
Đứng trước giằng co của một tình yêu lớn muốn được cho
không biếu không và những rủi ro thất bại từ một xã hội thị trường, ta phải làm
gì để tình yêu trong ta vẫn giữ được nét đẹp của một tình yêu lớn vì quảng đại
vô tư, vì cho đi không tính toán, vụ lợi?
Thiết tường việc phải làm trước hết là đối diện với chính
giá trị của ta. Đối mặt với chính mình là nhận ra vị thế thực cùng những giá
trị thực của chính mình. Nhận ra mình là điều kiện để nhận ra người. Chủ thể
chỉ có thể đánh giá đúng đối tượng khi chủ thể biết mình, đánh giá đúng về mình.
Nói cách khác, không nhận ra giá trị của mình, ta sẽ nhận diện sai đối tượng và
đây chính là sai lầm lớn nhất trong lựa chọn tình yêu. Khi yêu ai, ta cần biết
mình truớc khi biết người mình yêu. Không biết mình, không nhận ra mình là ai,
có những giá trị nào ta sẽ mang mặc cảm hoặc tự tôn, hoặc tự ty trước đối
tượng. Cả hai thứ mặc cảm đều nguy hiểm và làm đời ta bất hạnh. Chúng như những
bảng chỉ dẫn sai làm ta lạc đường, mất hướng. Tự ti đẩy ta xuống vực thẳm, tự
tôn nhấc bổng ta lên mây. Vực thẳm hay mây ngàn đều là những điạ chỉ không cần
đến, vì nguy hiểm cho sự sống còn của chính bản thân.
Khi nhận ra giá trị của mình, ta sẽ dễ dàng nhận ra đối
tượng ta yêu nhờ khả năng phản chiếu của các giá trị. Qua gương phản chiếu các
giá trị, ta phán đoán giá trị, tư cách, tính khả tín của đối tượng trong tình
yêu. Những phán đóan này sẽ giúp ta chọn lựa đúng những gì ta phải làm, ngay cả
chuyện cho đi, dâng hiến, trao tặng. Sở dĩ ta phải đánh giá đối tượng và thẩm
định giá trị của con người ấy trước khi ta yêu, ta dâng hiến, ta cho không biếu
không là vì trước tất cả, ta đã là một giá trị nào đó cần được trân qúy, tôn
trọng, giữ gìn. Phí phạm một giá trị, lạm dụng một giá trị, chà đạp một giá trị
là xúc phạm đến người mang những giá trị đó. Tự trọng ở đây bắt ta không được
để bất cứ ai, kể cả đối tượng đang yêu xúc phạm nhân vị và phẩm cách của chính
mình. Cũng vậy, khi dâng hiến, trao ban vô điều kiện cho người mình yêu, ta đòi
nơi họ lòng tôn trọng những gì ta là, ta có như những giá trị không thể hoán
nhượng. Nếu đối tượng không đủ khả năng tôn trọng những giá trị ta trao ban,
dâng tặng vô điều kiện cho họ, họ không đủ điều kiện xứng hợp để nhận những giá
trị ta dâng hiến và chính ta sẽ không được phép trao ban cho họ những giá trị
này, dù lòng ta bao dung, quảng đại đến đâu đi nữa, chỉ vì ta có bổn phận tự
trọng đối với chính bản thân ta.
Ý thức giá trị của mình và nghiã vụ phải tôn trọng các
giá trị đó nơi đối tượng đón nhận sẽ giúp ta biết với ai ta có thể cho, và ta
được phép cho đến mức độ nào. Nói cách khác, điều kiện để đón nhận những giá
trị từ một người là phải biết nhận ra và trân qúy những giá trị và con người
trao ban những giá trị ấy. Thiếu điều kiện này, mọi dâng hiến, trao tặng đều
không mang một ý nghiã nào và là tai hoạ khôn lường cho chính người trao ban.
Tình yêu không thể thiếu đam mê. Chính đam mê làm tình
yêu thăng hoa, lãng mạn; chính đam mê cho người yêu tự nguyện dâng hiến vô điều
kiện, thúc bách "cho không biếu không» như bảo chứng của một tình yêu
tuyệt vời, hoàn hảo. Nhưng đừng quên: đam mê không truất phế các giá trị, cũng
không đánh đổ lòng tự trọng và nghiã vụ tôn trọng trong tình yêu. Đam mê là một
tình cảm mạnh nên cần lực hút là các giá trị. Thiếu giá trị như lực hút, đam mê
sẽ biến thành mê muội, mê sảng, mê mệt, mê man không đảm bảo bất cứ một an toàn
cỏn con, tối thiểu nào cho cả chủ thể và đối tượng của đam mê.
Yêu ai là muốn cho người ấy hết, cho hết mình, cho hết
tình, cho vô điều kiện, cho không biếu không. Ước muốn cho đi đó là khao khát
tận đáy sâu tâm hồn, thân xác muốn chứng tỏ hết mình tình mình dành cho người
mình yêu. Nhiệt tình trao hiến không tính toán đó là bằng chứng hùng hồn của
một tình yêu mãnh liệt, liều mình vì người mình yêu. Vì thế, yêu mà không dâng
hiến vô điều kiện thì tình ấy mới chỉ là tình yếu xìu. Yêu mà chưa dám liều cho
hết thì yêu ấy xem ra vẫn còn rất phiêu lưu, chưa phân định, ngã ngũ. Nhưng
liều mạng, cho hết tình, xẻ chia hết mình mà quên xem lại khả năng đón nhận của
đối tượng để rồi "xót xa một đời" lại là "tình mất tiêu".
Quân bình được đòi hỏi của một tình yêu lớn với khả năng
dâng hiến lớn nơi chủ thể và đòi hỏi khả năng đón nhận những giá trị dâng tặng
nơi đối tượng là một công trình có tầm vóc lớn cần phải được quan tâm xây dựng
trong tình yêu. Yêu là cho đi, nhưng cho người không biết giá trị của quà tặng
và tấm lòng của người cho là một phí phạm vô lý và xúc phạm trầm trọng. Yêu là
cho đi, cho đi như nét đẹp của một tình yêu hoàn hảo, tuyệt vời khi người nhận
ở ngang tầm giá trị vì nhận ra quà tặng của tình yêu và trái tim mang đến tình
yêu này là một giá trị tuyệt đối, không gì có thể so sánh và bất khả chuyển
nhượng.
Ước mơ của người viết là được thấy nở rộ khắp nơi, trong
mọi cõi lòng một tình yêu lớn dám quên mình, một tình yêu thần thánh dám chắp
cánh vượt qua, một tình yêu hoàn hảo "cho không biếu không".
Ngoài đầu ngõ, có hai người đang sánh vai trong nuớc mắt
hạnh phúc. Cả hai vừa cho vừa nhận một món quà vô giá, rất tuyệt vời là "tình
cho không biếu không".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét